Thời điểm Uông Ấn dẫn binh sĩ đi đến núi Lân Tuân đã là trung tuần tháng mười hai.
Khi bọn họ đến nơi, đúng lúc nơi này đang đổ tuyết lớn.
Gió rét căm căm, những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, cả bầu trời trắng xóa, mang lại cho con người ta cảm giác tiêu điều, chết chóc.
Uông Ấn đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn về dãy núi Lân Tuân phía xa kia. Màu da của hắn gần như hòa làm một với tuyết trắng mênh mông, càng làm nổi bật đôi môi đỏ và mái tóc đen.
Lúc này, hắn đang khoác một chiếc áo lông ngỗng màu đen không có bất cứ hoa văn gì, trông cực kì đơn giản nhưng viền vàng trên vạt áo lại để lộ sự xa hoa.
Trông hắn như vậy không giống một đại tướng quân mà giống như một công tử giàu có.
Đường Ngọc đứng bên cạnh che ô cho Uông Ấn, ngăn những bông tuyết đang ào ào rơi xuống.
Hai chủ tớ đều trầm lặng. Phía sau họ, các tướng sĩ đi diệt trừ thổ phỉ lần này cũng đều đứng nghiêm trang chờ đợi mệnh lệnh.
Những tướng sĩ này lúc trước không tới bảo vệ huyện Tịnh Bình, cũng không cùng Uông Ấn đi sứ sang Đại Ung. Hầu hết bọn họ đều là những binh sĩ bình thường trong Nhạn Tây Vệ.
Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc trước việc được Uông Ấn chọn đi diệt trừ thổ phỉ, đồng thời cũng thấy hơi bất an.
Việc diệt trừ thổ phỉ quá đỗi nguy hiểm, nhất là trong thời tiết giá lạnh như thế này mà phải đến núi Lân Tuân xa lạ, chẳng khác gì hai mắt đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592858/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.