Núi Lân Tuân nằm ở phía Nam của đạo Nhạn Tây. Trong kiếp trước, Diệp Tuy ở tận Kinh Triệu xa xôi, cũng đã nhiều lần nghe nói đến nơi hẻo lánh này. Những tên kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn hung hãn tại núi Lân Tuân vẫn hung hăng ngang ngược trong những năm đầu Thái Ninh.
Kiếp trước có tình trạng như vậy chứng tỏ rằng Uông Ấn không có hành động tiêu diệt thổ phỉ, hoặc là việc tiêu diệt bọn chúng không thu được kết quả.
Bất luận là trường hợp nào thì đều giống với hiện tại, tất nhiên là lành dữ khó lường…
“Đại nhân, giờ đã là tháng mười hai, thời tiết giá lạnh, môi trường ở núi Lân Tuân là khắc nghiệt nhất, lại sắp hết năm. Thật sự là cơ hội tốt để diệt trừ thổ phỉ sao?” Diệp Tuy nói, đè nén đủ loại suy nghĩ về kiếp trước xuống.
Uông Ấn gật đầu: “Thời tiết khắc nghiệt, các binh sĩ bị hạn chế thì đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn kia cũng vậy. Chính bởi sắp sang năm mới nên bọn chúng sẽ lơ là trong việc phòng bị. Vả lại, thời tiết như thế này vừa khéo để có thể dùng sức luyện binh.”
Theo như những gì tướng sĩ nơi này nói thì thời tiết ở đạo Nhạn Tây năm nay lạnh hơn những năm trước. Ngay cả tuyết đầu mùa cũng rơi nặng hạt và còn rơi trong thời gian rất dài, gây ra thảm họa về tuyết tại các nơi.
Tất nhiên là núi Lân Tuân cũng không ngoại lệ.
Bởi vì thảm họa do tuyết gây ra rất nghiêm trọng nên đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn ở núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592857/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.