Lúc Diệp Tuy mở mắt ra, Uông Ấn lại muốn chạy trốn. Nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn gồng cứng cả người nhưng không chạy trốn. Tối qua hắn mạo phạm nàng vốn đã là sai, nếu còn trốn nữa thì chính là sai càng thêm sai.
Diệp Tuy cũng không biết nên nói gì cho phải. Thậm chí nàng còn không dám nhìn Uông Ấn, chỉ biết kéo cao chăn bông che lại thân thể của mình.
Nàng vừa tức giận, lại vừa xấu hổ, và cả ngượng ngùng nữa. Trong đó còn ẩn giấu sự nôn nóng khó diễn tả bằng lời.
Nàng không biết tại sao tối qua Uông Ấn lại uống say, càng không biết tại sao hắn lại làm như thế. Nhưng nàng biết, trước khi hắn thò tay vào áo nàng, môi nàng đang quấn quýt cùng lưỡi hắn…
Uông Ấn đã say, tâm trí mơ hồ, nhưng nàng thì sao? Nàng không say, nàng rất tỉnh táo.
Sở dĩ nàng hùa theo hắn, đắm chìm trong nụ hôn của hắn là bởi vì nàng hoàn toàn không muốn từ chối, bởi vì nàng không kìm lòng được.
Thấy Diệp Tuy im lặng, lòng Uông Ấn càng lúc càng lo lắng bất an, sắc mặt hắn hơi tái đi.
“Cô gái nhỏ, tối hôm qua… Ta…”
Nói hắn không muốn làm như vậy, nói đây không phải tâm nguyện của hắn sao? Đúng là hắn đã say. Nhưng chuyện mà hắn đã làm chính là điều mà trong lòng hắn vẫn luôn muốn làm.
Phong bá nói đúng, biết được dục vọng và nhược điểm của bản thân không phải chuyện xấu hổ. Tuy nhiên, chịu sự khống chế của dục vọng và nhược điểm mà làm chuyện cưỡng bức lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592853/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.