“Thái hậu nương nương quanh năm lễ Phật, mà tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, từ lâu đã không để ý chuyện của Hữu Tàng. Những năm gần đây, Hữu Tàng vẫn luôn ở trong tay điện hạ. Ngoài hoàng thượng ra thì không có nhiều người biết việc này. Bổn tọa cũng tưởng đây vẫn là chuyện cơ mật, nhưng hiện giờ xem ra lại không phải như vậy.” Uông Ấn nói, ánh mắt nghiêm nghị.
Chắc hẳn việc Trưởng công chúa điện hạ chấp chưởng Hữu Tàng đã bị người khác biết được. Hơn thế, còn có người muốn chiếm đoạt Hữu Tàng nên mới có vụ đầu độc này.
“Nhưng mà Hữu Tàng trong cung chỉ quản lý vàng ngọc, da thú… những thứ này quý giá nhưng không có công dụng to lớn là bao. Vì Hữu Tàng trong cung chẳng có mấy giá trị mà phải đi hạ độc Trưởng công chúa điện hạ, một việc mạo hiểm như vậy có đáng không?” Diệp Tuy nghe Uông Ấn nói xong thì cảm thấy rất khó hiểu.
Tất nhiên nàng đã từng nghe nói về Hữu Tàng trong cung, và cũng biết nó từng thuộc về Thái Phủ Tự. Đồ vật mà Thái Phủ Tự nắm giữ còn chia ra nhiều như thế, một Hữu Tàng trong cung thật ra chỉ là kho riêng của hoàng thượng mà thôi. Những thứ cất bên trong Hữu Tàng phần lớn là cống phẩm từ các nơi. Đúng là những thứ này cực kì quý giá nhưng không thể quy đổi thành tiền bạc thật sự nên không có công dụng lớn.
Uông Ấn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thật với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, ban đầu Hữu Tàng trực thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592643/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.