Trịnh Vi xua tay cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để một mình Diệp Tuy ở lại rồi mới nói: “Phò mã là như vậy đấy. Hiện giờ bổn cung bị trúng độc, ông ấy lại càng thêm lo lắng.”
Diệp Tuy mỉm cười, không che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Điện hạ, phò mã như này rất thật khiến người ta ước ao.”
Trịnh Vị liếc nhìn nàng một cái và nói: “Theo bản cung được biết thì Uông Ấn cũng rất tốt với phu nhân, có gì đáng ước ao ở đây chứ?”
Diệp Tuy mỉm cười, gật đầu đáp: “Điện hạ nói phải, đại nhân quả thật tốt lắm. Đại nhân rất lo lắng cho sức khỏe của điện hạ nên bảo ta tới thăm điện hạ, điện hạ cảm thấy sao rồi?”
Trưởng công chúa thoáng nhắm mắt lại, nói với nàng: “Uông Ấn có lòng rồi, bổn cũng vẫn ổn.”
Dù sao bà cũng bị trúng độc, mà còn bị trúng độc trong thời gian dài. Tuy đôi mắt vẫn có thần nhưng nói chuyện thì vẫn rất vất vả.
Diệp Tuy liền nói chậm lại: “Điện hạ, đại nhân nói ngài ấy đang tích cực điều tra, nhất định sẽ tìm ra người đã đầu độc điện hạ. Xin điện hạ hãy yên tâm, lấy việc điều dưỡng thân thể làm trọng.”
Trịnh Vi mỉm cười, sau đó như nhớ ra chuyện gì, bà nói: “Bảo Uông Ấn không phải hao tâm tổn trí nữa, chuyện này bổn cung đã có tính toán trong lòng. Phu nhân thay ta chuyển cho Uông Ấn một câu nhé.”
Nói đến đây, Trưởng công chúa bỗng thở ra một hơi, hiển nhiên là việc nói chuyện đã khiến bà cảm thấy hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592642/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.