Cho dù Diệp Cư Tiêu không thích người vợ kế Kế thị và người con trai Diệp An Thế đi chăng nữa thì vẫn phải để hai mẹ con họ gặp nhau lần cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Diệp An Thế và Đào thị đã về đến nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình.
Vừa nhìn thấy màu trắng nhức mắt trong phủ, người đàn ông trung niên Diệp An Thế liền đỏ hoe cả mắt.
Ông lê thân thể bị thương đến Phật đường nhà họ Diệp là nơi đặt linh cữu của Kế thị, rồi quỳ xuống, không cầm nổi nước mắt.
Sau đó, Diệp An Thế đứng lên, đi đến gần quan tài, nhìn dung nhan trông hết sức bình thản của người mẹ quá cố của mình.
Bởi vì thời gian quàn linh cữu đã lâu, cho dù nhà họ Diệp nghĩ hết mọi cách để giữ gìn thi thể của Kế thị nhưng thi thể của bà vẫn không tránh khỏi việc thối rữa và bốc mùi.
Trước khi Diệp An Thế đến linh đường, Diệp Cư Tiêu đã ra lệnh sửa sang lại cho Kế thị lần nữa nên hiện tại trông bà rất bình thản, giống như khi xưa bà sống trong Phật đường.
Thế nhưng, người có vẻ bình thản này nay đã nhắm mắt mãi mãi, sẽ không mở ra nữa.
Cho dù Diệp An Thế đang nghĩ gì trong lòng, cho dù Diệp An Thế gọi bà thế nào đi nữa thì bà cũng sẽ không mở mắt tỉnh lại.
Khoảnh khắc này, tất nhiên là trong lòng Diệp An Thế hiện lên nỗi bi thương khôn tả. Nhưng ngoài bi thương ra còn có sự hoang mang không nói nên lời.
Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592626/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.