Nghe Vĩnh Chiêu Đế nói vậy, Tống Liêm Thần bèn đáp: “Hoàng thượng, việc này là do phụ tá của nhà họ Cố làm, nhưng không có nghĩa là nhà họ Cố biết chuyện đó. Thật sự thì nhà họ Cố có nhiều phụ tá, và lại không biết phụ tá này đã làm gì. Sao có thể đoán được cái gọi là lòng người đây?”
“Ồ?” Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn Tống Liêm Thần với ánh mắt mang hàm ý sâu xa, nét mặt ông ta có phần không vui.
Ý của Tống Liêm Thần là nhà họ Cố không biết gì về việc này, đổ hết mọi chuyện cho một phụ tá?
Chỉ là một phụ tá mà thôi, lấy đâu ra bản lĩnh và lá gan dám làm những việc đó với nhà họ Diệp danh gia vọng tộc?
Nếu nói nhà họ Cố không hề biết gì thì quả thật quá vô lý…
Tống Liêm Thần cúi đầu, đáp: “Hoàng thượng, thần cũng cho rằng việc nhà họ Cố không biết chút gì quả thật là khó bề tưởng tượng. Nhưng nếu hoàng thượng thấy biểu hiện của mọi người trong nhà họ Cố bây giờ thì sẽ biết những lời này không phải là giả. Có lẽ nhà họ Cố bất mãn với nhà họ Diệp, nhưng tuyệt đối sẽ không coi mạng người như cỏ rác như vậy. Vả lại…”
Tống Liêm Thần kéo dài giọng rồi nói thẳng: “Vả lại, vi thần cũng thấy không phải vô cớ mà chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp lại liên quan đến nhà họ Cố. Vi thần cho rằng những chứng cứ đó quá toàn diện. Hoàng thường không cảm thấy chúng có điểm đáng nghi sao? Vi thần không dám phê bình việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592625/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.