So với Diệp Tự đang cảm thấy đau buồn và tức giận thì con gái trưởng Diệp Vân của Chu thị lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vành mắt nàng ta đỏ hoe, trên mặt hiện rõ sự bi thương nhưng không kích động, thậm chí cũng không hề khóc to.
Nàng ta dùng khăn tay lau nước mắt rồi nói: “Người đâu, chuẩn bị đồ lễ, ta muốn về nhà họ Diệp chịu tang.”
Nay Chu thị đã qua đời, thân là con gái lớn của bà, nàng ta nhất định phải về chịu tang mẹ, và cũng muốn tận hiếu trước lĩnh cữu của bà.
Em gái Diệp Thân của nàng ta đang mang thai, không tiện về phủ nhà họ Diệp, anh cả Diệp Hướng Đĩnh hiện không có ở Kinh Triệu, em trai Diệp Hướng Chinh đã là kẻ vô dụng. Nghĩ kĩ ra thì chỉ còn mình nàng ta là có thể thu xếp mọi việc trong tang lễ của mẹ mình.
Diệp Vân mặc y phục màu trắng đi đến nhà họ Diệp, vừa mới vào của thùy hoa đã nghe thấy từng hồi tiếng khóc lóc. Những tiếng khóc lóc liên tục không ngớt này khiến người ta nghe thấy mà rơi nước mắt.
Sau khi Diệp Thân đi đến viện Lan Đình, Từ thị cũng mặc đồ trắng liền bước tới, đỏ hoe mắt, nói: “Vân tỷ nhi, mẹ cháu… mẹ cháu đi rồi. Cháu hãy nén đau buồn!”
Nghe thấy vậy, hốc mắt Diệp Vân cay cay, nước mắt tuôn rơi. Nàng ta khom người nói lời cảm ơn Từ thị: “Đa tạ Nhị thẩm, đa tạ thẩm đã hao tâm tổn sức lo liệu chuyện hậu sự của mẹ cháu.”
Diệp Vân vốn cho rằng mẹ mình đã thành như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592595/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.