Diệp Tuy chậm rãi nói về những chuyện sau khi mình sống lại.
Khi đó, nàng đã nghĩ nếu không phải Chu thị độc ác như vậy thì Diệp Hướng Chinh chỉ bị thương nhẹ mà thôi chứ sẽ không bị gãy chân.
Về sau chuyện Chu thị thuê đám kẻ cướp hành hung nàng bị bại lộ, bà ta bị đưa vào sống trong Phật đường, còn bị hủy đi dung mạo.
Thấy Chu thị rơi vào kết cục như vậy, nỗi oán giận trong lòng Diệp Tuy đã dịu đi rất nhiều.
Đạo trời có luân hồi, những điều ác mà Chu thị đã làm trong kiếp trước, chính bà ta cũng phải nếm quả báo.
Người đã sống đến kiếp thứ hai như Diệp Tuy không hề sợ báo ứng. Nàng chỉ hi vọng kiếp này có thể bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, cho dù hai tay nàng nhuốm đầy máu cũng không sao cả.
Nàng nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Song, tại sao giờ phút này nàng lại cảm thấy mù mờ vì cái chết của Chu thị?
Nay Chu thị đã chết, có lẽ điều đó đại diện cho sự kết thúc một giai đoạn của kiếp trước.
Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nắm lấy tay Diệp Tuy, dịu dàng khuyên nhủ: “Cho dù là người thân hay kẻ thù, nhưng khi một người quen mất đi thì trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy hơi băn khoăn. Tham sống sợ chết vốn dĩ chính là bản tính của con người. Có điều, bổn tọa vẫn muốn nói với nàng, chết cũng không có gì đáng để bận tâm, chính bởi có cái chết mà chúng ta mới phải trân trọng cuộc sống hơn.”
Diệp Tuy ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592594/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.