Đường Ngọc xách người thợ thủ công lên tiếng đầu tiên ra sau lưng mình, giao y cho đề kỵ theo sau tiếp ứng, sau đó tung vài chưởng vào mấy thợ thủ công vừa rồi vung dao khiến bọn chúng ngã nhào ngay tức thì. Tiếp đó, Đường Ngọc điểm huyệt bọn chúng, trong chớp mắt, những người này đều không thể cử động.
Thợ thủ công đã lên tiếng đang được đề kỵ đỡ, sắc mặt tái mét, cơ thể cứng ngắc, bị hoảng sợ quá đỗi nên căn bản là chưa thể phản ứng lại.
Đường Ngọc cũng không nhiều lời, lập tức lệnh cho các đề kỵ khác trông chừng mấy kẻ bị điểm huyệt chặt chẽ, không để bọn chúng có cơ hội tự sát rồi dẫn theo thợ thủ công đang khiếp sợ kia nhanh chóng trở lại bên cạnh Uông Ấn.
Cảnh tượng nguy hiểm diễn ra trong phút chốc, trong khi hầu hết mọi người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì mọi thứ đã kết thúc.
Uông Ấn xoa ngón tay làm rơi bụi đất dính vào bởi vì vừa rồi đã cầm mấy viên đá, sau đó nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Dám giết người ngay dưới mắt bổn tọa, thật to gan!”
Hắn không mảy may che giấu sự tức giận của mình khiến đám người Phương Diễn và Đổng Khôn ở bên cạnh đột nhiên như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh.
Tuy nhiên, chuyện khiến họ lạnh buốt cả người còn ở phía sau.
Người thợ thủ công khi nãy lên tiếng, quỳ “phịch” xuống trước mặt Uông Ấn, môi run lên và nói: “Đại nhân, đại nhân... Nô tài có lời muốn nói, nô tài... Những thợ thủ công già kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592551/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.