Hiệu suất làm việc của Triệu Tam Nương dĩ nhiên không cần phải nói nhiều, mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng một cách nhanh chóng.
Phía ngoài, có thị vệ của phủ nhà họ Uông và vài đề kỵ được đặc biệt điều tới làm hộ vệ bảo vệ cho Diệp Tuy.
Diệp Tuy là phu nhân của xưởng công, được đề kỵ bảo vệ, người ngoài tất nhiên không dám ý kiến. Trong bóng tối thì có các ám vệ như Trịnh Bạch, nếu không cần thiết, họ tuyệt đối sẽ không để lộ sự hiện diện của mình.
Không chỉ như vậy, ngay cả Khánh bá cũng cười híp mắt, nói: “Phu nhân, lần này ra ngoài ngắm đèn hoa đăng, đã có lão nô đi cùng với phu nhân.”
Ở nơi náo nhiệt như lễ hội hoa đăng thật sự rất dễ xảy ra chuyện, mặc dù đã có tầng tầng lớp lớp hộ vệ ngoài sáng lẫn trong tối nhưng Khánh bá vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Trước khi rời khỏi Kinh Triệu, xưởng công đã liên tục dặn dò: Bảo vệ an toàn cho phu nhân. Đây chính là trách nhiệm quan trọng của bọn họ. Nếu phu nhân bị tổn thất gì thì bọn họ không biết phải ăn nói thế nào với xưởng công.
Nhiều năm qua, phu nhân là người duy nhất có thể khiến xưởng công để tâm, cũng là người duy nhất có thể khiến xưởng công vui vẻ như vậy.
Diệp Tuy gật đầu: “Vậy làm phiền Khánh bá rồi.”
Thời tiết ở Kinh Triệu trong ngày tết Nguyên Tiêu vẫn rất lạnh, nhất là buổi tối lại càng lạnh hơn.
Hôm đó, Diệp Tuy khoác áo choàng lông ngỗng, cầm lò sưởi tay giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592542/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.