Bởi vì chỉ bị Vĩnh Chiêu Đế xử phạt nhẹ nên Trịnh Trọng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay luôn nở nụ cười trên mặt.
Ngay cả khi nhìn thấy thái tử phi Vệ thị, hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Đáng lẽ ra, không còn mối quan hệ của nhà họ Vệ thông gia chống lưng thì ngang bằng bị bẻ gãy một cánh tay, là tổn thất nặng nề, nhưng hắn hoàn toàn không bận tâm.
Hắn đã hạ quyết tâm đổi người khác làm thái tử phi từ lâu rồi, chỉ tạm thời giữ lại Vệ thị mà thôi. Tổn thất của nhà họ Vệ đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là mất đi một cánh tay, mà chỉ đơn giản như thay một bộ y phục, đổi một đôi giày.
Do đó, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm vừa âm thầm tìm kiếm người thích hợp hơn cho vị trí thái tử phi.
Còn về Vệ thị... Cho dù nàng ta đến cung Khôn Ninh học tập hiền đức thì đã sao?
Nàng ta đã hoàn toàn vô dụng với hắn.
Bấy giờ, trưởng sử trong phủ thái tử là Hàn Trinh vội vàng bước vào, nét mặt rất lo lắng, bẩm báo: “Điện hạ, thuộc hạ nghe được một tin đồn, nói rằng... nói rằng...”
Hàn Trinh mang vẻ mặt khó xử, ngập ngừng không thành câu.
Thấy Hàn Trinh như vậy, tâm trạng thoải mái của Trịnh Trọng hơi chùng xuống, hắn lên tiếng hỏi: “Tin đồn gì, mau nói đi, không phải úp mở!”
“Vâng, điện hạ. Thuộc hạ nghe có người đồn, hoàng thượng tức giận với điện hạ vì chuyện của Bình Hoài Thự, cho nên mới lệnh cho ba đời nhà họ Vệ không được phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592497/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.