Sau khi vào phòng, Diệp Tuy cũng không cầm quyển sách y trước đó đang xem lên mà gọi Bội Thanh lại rồi bảo: “Bội Thanh, em đến chỗ nhà bếp nói một tiếng, lát nữa ta sẽ qua đó.”
Phủ nhà họ Uông chỉ có hai chủ nhân nên không chia thành nhà bếp lớn, nhà bếp nhỏ như nhà họ Diệp, mà chỉ có một nơi duy nhất chuyên chuẩn bị cho cả Uông Ấn và Diệp Tuy.
“Vâng, phu nhân, nô tỳ đi ngay đây.” Bội Thanh đáp lời, sau đó ra khỏi phòng.
Quý ma ma giúp Diệp Tuy cởi áo choàng xuống, vừa chuẩn bị một bộ y phục nhẹ nhàng ấm áp theo lời nàng dặn vừa hỏi: “Phu nhân, phu nhân định…”
Diệp Tuy mỉm cười, mắt phượng sáng lấp lánh, đáp rằng: “Nhũ mẫu, đại nhân nhất định sẽ dùng bữa tối trong phủ, con muốn tự mình làm vài món cho đại nhân.”
Những việc bếp núc nấu nướng, Diệp Tuy xuất thân từ danh gia vọng tộc vốn không biết làm, cũng không cần phải biết. Nhưng trải qua kiếp trước nhiều đau khổ như vậy, nàng cảm thấy nấu nướng là một kỹ năng quan trọng nên chưa từng dám khinh thường.
Năm ngoái, trong cuộc so tài Khuê Học Kinh Triệu, nàng dựa vào ba món kỹ nghệ “cờ”, “sách”, “soạn” mà đoạt được vị trí thủ khoa của bậc Tam đẳng Khuê Học.
Kiếp trước là để sống sót, kiếp này là để giành được vị trí thủ khoa, nàng đã bỏ rất nhiều công sức vào môn “soạn”.
Thời gian và nỗ lực sẽ không bạc đãi bất kì ai, tuy rằng nàng không bằng đầu bếp chuyên môn nhưng vẫn có thể nấu được đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592486/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.