Diệp Tuy vốn định sau khi rời khỏi lầu Vạn Ánh sẽ đi đến quán trà Diệm Khê ở ngõ Bố Châu. Không ngờ, nàng vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng chửi bới thảm thiết, chói tai.
“Ông là cái đồ đàn ông vô dụng, ngay cả chuyện ‘chăn gối’ cũng không làm được thì còn có ích gì? Ông là thứ đồ bỏ đi, có khác gì với đám hoạn quan kia chứ, tại sao còn không chết đi! Tại sao còn không chết đi!” Một người phụ nữ trung niên véo tai một người đàn ông, cao giọng mắng to.
Người đàn ông vóc dáng thấp bé, đang không ngừng xin tha với dáng vẻ hèn mọn, dường như rất sợ người phụ nữ.
Xung quanh hai người rất đông người vây xem, họ không ngừng chỉ trỏ như đang xem kịch vui.
Bất kể là vào lúc nào và ở đâu cũng luôn có rất nhiều người thích tụ tập hóng chuyện.
Người phụ nữ vênh mặt đắc ý, rất lấy làm kiêu ngạo khi mình được chú ý. Bà ta nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở Diệp Tuy.
Sau đó, bà ta vẫn lớn tiếng chửi mát: “Đồ đàn ông vô dụng, đồ bất lực! Bà đây gả cho ông, rõ thật là kiếp trước đã gây nghiệp chướng! Hại bà đây cả đời làm quả phụ! Cái đồ vô dụng nhà ông, đồ bất lực!”
Diệp Tuy đang định rời đi liền dừng bước chân, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, quét ánh mắt như lưỡi dao về phía người phụ nữ. Xưa nay nàng luôn nhạy bén với ác ý của người khác nên hoàn toàn không nhìn nhầm vẻ châm chọc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592448/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.