Tai mắt của Đề Xưởng trải khắp Kinh Triệu, nhưng không có hứng thú với những chuyện trong khuê các của các nhà và tẩm điện của Đông Cung, nên hiển nhiên là bọn họ không để ý tới những nơi đó. Bởi vậy chuyện phong thư được gửi từ am Từ Vân trên đỉnh Thiên Tuyệt đến Đông Cung cũng không được biết đến.
Ai mà ngờ được, một nơi hẻo lánh ít người lui tới như đỉnh Thiên Tuyệt, một nơi nội bất xuất ngoại bất nhập như am Từ Vân lại chuyển được thư ra ngoài?
Lại càng không ngờ thái tử sẽ bật cười nhẹ nhõm vì phong thư này.
Dĩ nhiên là hiện giờ Uông Ấn vẫn chưa biết về mưu kế mà thái tử nhận được, hắn còn đang dưỡng thương trong viện Tư Lai.
Trước đó, khi sắp xếp chuyện bị tấn công thì đã nghĩ đến những bất tiện sẽ gặp phải, nên cố tình tạo vết thương nhẹ.
Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, tuy cánh tay trái của hắn vẫn được băng bó nhưng đã cử động tự nhiên.
Vào lúc này, các quan viên của Hộ Bộ, Ngự Sử Đài và Quang Lộc Tự đều sôi nổi chạy về các đạo. Các vấn đề về danh gia vọng tộc đã ra khỏi tầm mắt hắn.
Giờ hắn rất nhàn rỗi, thời gian ở lại viện Tư Lai cũng nhiều hơn.
Một ngày nọ, Uông Ấn nhìn Diệp Tuy đang lật xem sổ sách trong phủ, đột nhiên hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng có muốn cùng bổn tọa đến lầu Vạn Ánh tránh nóng không?”
Tất nhiên là phủ nhà họ Uông có đầy đủ công trình để tránh nóng trong những ngày hè oi bức. Bên dưới sàn nhà được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592447/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.