Diệp Tuy đứng trước một nấm mộ nhỏ, nét mặt đầy đau thương. Nàng cắm ba nén hương thơm, sau đó chậm rãi lau sạch bia mộ bằng khăn lụa một cách cẩn thận.
Nấm mộ nhỏ với bia mộ đơn sơ, bên trên chỉ khắc mấy chữ “Mộ của Di Sơ”, sau một thời gian dấu vết của nơi này sẽ dần mất đi, chẳng còn ai biết chủ nấm mộ này mang thân phận gì và đã trải qua những gì.
Không, không cần quá lâu đâu, hiện giờ đã chẳng mấy ai biết về người được chôn ở đây rồi.
Nằm trong mộ chính là Di Sơ, là người bầu bạn với nàng kiếp trước, cũng là người nàng tìm kiếm bấy lâu trong kiếp này, nhưng vừa tìm được thì nàng ấy đã chết trong vòng tay của Diệp Tuy.
Lúc này đứng đây, trong đầu Diệp Tuy hiện lên mọi kí ức về Di Sơ.
Di Sơ với dáng vẻ tiều tụy như một bà lão khi vừa trốn thoát tới thành Nam Bình; Di Sơ xử lý công việc thuần thục khi đi theo bên cạnh nàng; cuối cùng là Di Sơ cùng nàng nhàn nhã ngồi giở ra xem từng món lễ vật mừng thọ...
Còn một ấn tượng ngoài ý muốn, rất mơ hồ là khi Di Sơ chết, gương mặt trẻ tuổi, tái nhợt và đầy máu tươi.
Từ sau khi Di Sơ được chôn cất, đây là lần đầu tiên Diệp Tuy đến trước mộ nàng ấy.
“Di Sơ, ta đã nói nhất định phải lấy lại công bằng cho em...” Diệp Tuy nghẹn ngào, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Thế lực của danh gia vọng tộc đã bị tổn hại nặng nề, nhất là hai nhà họ Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592445/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.