Sáng sớm ngày hôm sau, Uông Ấn được triệu vào cung.
Hắn chỉ bị thương ở cánh tay trái, thương thế cũng không nghiêm trọng.
Vừa nhìn đã đập vào mắt vết thương được băng bó, bên trên còn thấm máu.
Uông đốc chủ buông thõng tay xuống, không còn lạnh lùng như ngày thường, thậm chí còn có phần yếu ớt.
Đặc biệt là những đề kỵ đi theo hắn, người nào người nấy nghiêm mặt, trông như sắp đánh nhau đến nơi, khiến tất cả những người gặp Uông Ấn đều suy đoán xem đã có chuyện gì xảy ra.
Hẳn là Uông đốc chủ đã rơi vào tình huống bị ám sát vô cùng nguy hiểm, nếu không Đốc chủ đại nhân và đề kỵ đã không giữ cảnh giác đến thế này.
Vĩnh Chiêu Đế không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy thoáng yếu ớt toát ra từ người Uông Ấn.
Uông Ấn vốn lạnh lùng mạnh mẽ, có khí thế lẫm liệt của người kỵ sĩ đơn độc giữa muôn nghìn binh mã, đơn độc nhưng không yếu thế mà lùi bước.
Hóa ra ông ta đã nhầm, người như Uông Ấn vẫn sẽ có lúc yếu ớt sao?
Ông ta chưa từng thấy Uông Ấn như vậy, nghĩ lại hôm qua mình còn đang nghi ngờ việc hắn bị thương là thật hay giả, trong lòng lúc này không khỏi cảm thấy phức tạp, giọng nói cũng mềm mỏng hẳn đi: “Ái khanh, khanh không sao chứ? Người đâu, lập tức truyền thái y vào điện!”
Uông Ấn tỏ vẻ cảm kích ra mặt: “Hoàng thượng, thần không sao, để hoàng thượng phải lo lắng rồi… Có điều, Thôi Minh Thạch đã uống thuốc độc tự sát, thần không thể hỏi thêm được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592444/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.