*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười v3ới Uông Ấn.
Niềm vui và sự cảm động này cũng giống niềm vui và sự cảm động mà hắn mang đến cho nàng.
Xưởng công có chuyện vui gì sao? Hồi lâu sau, tâm trạng của Uông Ấn mới dần bình tĩnh lại, nét mặt vẫn còn xúc động.0
Hắn nói: “Cô gái nhỏ, chuyện như vậy về sau tuyệt đối không thể để lộ ra, cho dù là với bổn tọa cũng không được!” Giọng điệu hờ hững nhưng rất nghiêm khắc, gần như có thể xem như là đang ra lệnh cho Diệp Tuy.
Nhưng nàng không hề cảm thấy khó chịu, mặt mày lại càng dãn ra, mỉm cười đáp: “Đại nhân, thiếp biết ạ, xin ngài cứ yên tâm!” Câu đầu tiên của hắn sau khi lấy lại tinh thần chính là dặn dò nàng như vậy.
Điều hắn nghĩ đến trước tiên trong lòng vẫn là sự an nguy của nàng.
Từ lâu nàng đã biết đại nhân không giống những người khác, hắn sẽ không khao khát hay sợ hãi trước năng lực biết trước này, mà chỉ phán đoán về những nguy hại nó có thể mang lại.
Đến đây, Diệp Tuy đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nàng làm theo tiếng lòng của mình, và đã làm đúng rồi.
Uông Ấn biết Diệp Tuy thông minh nhạy bén, nhưng vẫn không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở nàng: “Cô gái nhỏ, biết trước có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592431/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.