*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng thật sự chưa từng thấy nướng trên đống lửa như thế này bao giờ.
Nàng chợt nhớ tới bảy môn kỹ nghệ ở Khuê Học Kinh Triệu.
Tuy nàng đọc nhiều về môn “soạn” nhưng chung quy luyện tập quá ít, dùng để ứng phó với kỳ thi của Khuê Học còn được, chứ nếu luận về tài nghệ nấu nướng, e rằng không so được với để kỵ: Nàng quay sang Uông Ấn, chắc đại nhân rất thích ăn thịt hươu? Thấy Diệp Tuy nhìn mình, Uống Ấn liền nói: “Trước kia Lũng Hữu Vệ cũng ở gần một khu rừng rậm.
Nàng gắng che giấu điều đó, nói tiếp: “Đại nhân thật lợi hại...
Thiếp còn chưa từng nhìn thấy hươu rừng nướng nguyên con kìa.
Nói3ra thì trước đây đọc tiêu lộc chi mộng”* trong sách, thiếp vẫn luôn cảm thấy tò mò, hươu rừng to như vậy sao, có thể không nhìn thấy được chứ?” (*) Tiêu lộc chi mộng: điển tích, xưa có người tiều phu nước Trịnh bắt được con hươu, đem giấu một nơi, lấy lá chuối phủ lên.
Sau tìm lại không được, cho rằng mình đã chiêm bao.
Nghĩa ẩn dụ của câu này là lãng quên đi, coi chuyện thật sự đã xảy ra như giấc mộng.
“Bị lá chuối che, lại mải đốn củi, ảo giác nhất thời, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.” Uông Ấn đáp.
Diệp Tuy mỉm cười, gật đầu đồng ý rồi bỗng vỡ lẽ.
Những chuyện đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592387/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.