Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không may cho công chúa Hi Bình, việc nàng ta làm lại bị phanh phui.
Sau khi biết được ngọn nguồn của tiếng trống Đặng Văn, rất nhiều quan viên trong triều giật mình, cảm thấy lần này công chúa Hi Bình sẽ không dễ dàng tránh đi được đâu.
Quả nhiên, phủ doãn Kinh Triệu, Hinh Bộ và Ngự Sử Đài đã hợp lực đến phủ công chúa Hi Bình để điều tra, phát hiện ra đúng là nữ quan mà quản sự kia nói đã chết, không những vậy còn có rất nhiều tôi tớ trong phủ cũng biến mất không rõ nguyên do.
Đồng thời, gia nhân trong phủ khai rằng quả thực công chúa Hi Bình có thói quen đánh đòn, bức tử người ta.
Đương nhiên, kết quả điều tra không công bố ra bên ngoài.
Nhưng chi tiết cụ thể đã được Tần Phương bí mật trình lên3Vĩnh Chiêu Đế.
Sau khi xem qua tấu chương, Vĩnh Chiểu Đế hết sức tức giận, đập vỡ gậy Như Ý vừa khảm thêm ngọc.
Phủ doãn Kinh Triệu Tần Phương kết hợp với các quan viên của Ngự Sử Đài dâng tấu lên, trực tiếp nhắc đến công chúa kiêu căng ngang ngược nào đó, xin cắt giảm bổng lộc và đất phong để răn đe, đồng thời làm giàu cho quốc khố, là việc ích nước lợi dân.
Theo quan điểm của các quan viên trong triều, bất luận là việc thông dâm hay bức tử tôi tớ của công chúa Hi Bình đều gây ảnh hưởng quá lớn vượt xa tình tiết sự việc.
Hiểu ra rồi, mặt ai nấy đều trắng bệch, người khẽ run lên, không dám hé hé lời nào.
“Đồ để tiện Hi Bình này, nàng ta tự mình gây nghiệp chướng, gây ra nhiều chuyện tai tiếng2như vậy, lại còn làm hại cả chúng ta cũng bị cắt giảm bổng lộc với đất phong! Đáng ghét, đáng ghét!” Công chúa Nguyên Khang căm hận nói, mặt mày giận dữ.
“Hoàng tỷ, không phải chứ? Tam hoàng tỷ sắp bị đưa đến am Từ Vân, chắc chắn sẽ chết già ở đó, sau này tỷ ấy không cần đến bổng lộc và đất phong, nhưng chúng ta thì vẫn cần mà!” Bát công chúa Đồng Nhạc nói với vẻ mặt đau
khô.
Công chúa có địa vị tôn kính là thật, được đi du ngoạn, tham gia những yến hội cực kì long trọng đều cần tiền bạc chống đỡ.
Phụ nữ trong các gia đình quý tộc cô đơn trống trải, ít nhiều có mấy chuyện khó nói.
Còn về đánh đập người hầu đến chết...
Có phủ nào mà không có vài gia nhân không nghe lời chứ? Những phát triển3đến mức độ cắt giảm bổng lộc, đất phong của công chúa, nâng lên tầm ích nước lợi dân...
Điều này thật sự khó bề tượng tượng! Rõ ràng là công chúa Hi Bình sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Rốt cuộc là ai đang đối phó với công chúa Hi Bình vậy? Tất cả bỗng nhớ tới một việc, trước đó công chúa Hi Bình đã xông thẳng vào phủ nhà họ Uông...
“Đồ để tiện Hi Bình này, nàng ta tự mình gây nghiệp chướng, gây ra nhiều chuyện tai tiếng như vậy, lại còn làm hại cả chúng ta cũng bị cắt giảm bổng lộc với đất phong! Đáng ghét, đáng ghét!” Công chúa Nguyên Khang căm hận nói, mặt mày giận dữ.
“Hoàng tỷ, không phải chứ? Tam hoàng tỷ sắp bị đưa đến am Từ Vân, chắc chắn sẽ chết già ở đó, sau này tỷ ấy không9cần đến bổng lộc và đất phong, nhưng chúng ta thì vẫn cần mà!” Bát công chúa Đồng Nhạc nói với vẻ mặt đau
khô.
Công chúa có địa vị tôn kính là thật, được đi du ngoạn, tham gia những yến hội cực kì long trọng đều cần tiền bạc chống đỡ.
Tuy nhiên, tiền bạc Tông Chính Tự dâng lên hằng năm chỉ có từng đó, bổng lộc của công chúa cũng có quy định.
Đối với các công chúa mà nói, thuế má thu được trên đất phong mới là nguồn tiền để duy trì địa vị, là nguồn tài lực mà họ coi trọng nhất.
Nay phủ doãn Kinh Triệu dâng tấu xin cắt giảm bổng lộc và đất phong thì khác gì cắt một miếng thịt lớn trên người họ, ngang bằng cắt đứt hơn một nửa nguồn tài lực rồi.
Sao họ có thể chấp nhận được? Mà tất cả những3việc này đều là bởi tai họa do công chúa Hi Bình gây ra.
Các công chúa đều sinh oán giận, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt không tài nào che giấu được.
Chặn mất miếng cơm manh áo của người ta có khác gì giết cha mẹ người ta đâu.
Dù họ và công chúa Hi Bình cùng cha, nhưng cũng hận không thể ăn thịt nàng ta cho rồi.
Các công chúa đang tập trung lại để giải quyết vấn đề đó.
Một lúc sau, công chúa Đồng Nhạc dè dặt nói: “Hoàng tỷ, tỷ cầu xin phụ hoàng đi! Chúng ta không xa hoa dâm đãng như Hi Bình mà, xin miễn cắt giảm bổng lộc và đất đai đi!” Công chúa Nguyên Khang liếc nhìn công chúa Đồng Nhạc, uể oải đáp: “Đồng Nhạc, tại sao muội không đi cầu xin phụ hoàng đi? Phụ hoàng cũng rất cưng chiều muội, không chừng phụ hoàng nghe muội nói lọt tại đấy!” Vừa dứt lời, công chúa Đồng Nhạc liền cười ngượng, không đáp lại.
Mấy công chúa bên cạnh cũng im thin thít.
Thấy vậy, công chúa Nguyên Khang thở dài, nói: “Nếu chúng ta đều không muốn thì cùng ghi tên dâng tấu chương, cùng cầu xin phụ hoàng đi!” Công chúa Nguyên Khang không phải kẻ ngu, nàng ta sẽ không giơ đầu chịu trận đấu.
Vả lại, Vi hoàng hậu đã nhắc nhở nàng ta, sự tình liên quan trực tiếp, tuyệt đối không được ra mắt trong chuyện này.
Tẩu chương của công chúa Nguyên Khang và các công chúa khác còn chưa soạn xong thì tấu chương của Trưởng công chúa Trịnh Vi đã được trình lên Vĩnh Chiểu Đế, viết rằng: Đề xuất của phủ doãn Kinh Triệu rất hay, Đại An quả thực có công chúa sống xa hoa phung phí, không thể để xu hướng này lan rộng.
Nếu cắt giảm bổng lộc và đất phong sẽ tiết kiệm được một khoản lớn cho quốc khố.
Cuối cùng, Trưởng công chúa Trịnh Vi xin được làm gương, mong hoàng thượng đồng ý, vân vân.
Bản tấu chương này khiến Vĩnh Chiêu Để nhớ đến rất nhiều chuyện, thúc đẩy ông ta ra một quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.