*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta thở dài, nói: “Bán Lệnh à, con bé Hi Bình này bị trẫm nuông chiều thành hư, quả thực đã làm việc quá lỗ mãng.
Về sau trẫm sẽ quản thúc nghiêm hơn, không để con bé tự ý làm bùa nữa.” Ý của Vĩnh Chiểu Đế là sẽ tự xử phạt công chúa Hi Bình, bể tôi như Uông Ấn không cần phải so đo chuyện này.
Uông Ấn cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn nhắc lại lần nữa: “Hoàng thượng, thần hổ thẹn với hoàng thượng, thân thật sự không có cách nào tiếp tục chấp chưởng Đề Xưởng nữa.” Lúc này, Vĩnh Chiểu Đế đã xác định rõ ý của Uông Ấn: Hắn không tiếc chức đốc chủ Đề Xưởng, mục đích3chính là đòi một lời giải thích thỏa đáng.
Vì công chúa Hi Bình, hay vì ông ta chấn chỉnh và thăm dò hắn? Trong lòng Vĩnh Chiểu Để dâng lên nỗi tức giận khôn tả, sầm mặt hỏi: “Nói xem, tại sao?” Ông ta muốn nghe xem, lá gan của Uông Ấn có thể to được đến mức nào! Uông Ấn ngẩng đầu lên khẽ liếc Vĩnh Chiêu Đế, khuôn mặt tuấn tú hơi tối đi, giọng nói nhẹ nhõm: “Hoàng thượng, thần may mắn được làm đốc chủ Đề Xưởng, nay có kẻ tùy tiện xông vào phủ đệ, hiện vẫn chưa rõ danh tính.
Nhưng công chúa điện hạ...
là dòng dõi hoàng tộc, nếu công chúa có thể xông thẳng vào phủ của vị thần, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592374/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.