*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiển nhiên, trong lòng nàng không hề bình thản ung dung như những gì biểu hiện ngoài mặt
Uông Ấn khẽ giơ tay lên, mấy nội thị bao gồm cả Cầu Ân đều dừng bước, không dám đi theo vào trong điện nữa
An Nghi có cô thấy vậy thì nhìn về phía chủ tử của mình với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng tự lui ra ngoài điện
Ta đánh bạo hỏi một câu, vì sao đại nhân lại cứ khăng khăng một mực phải lấy bằng được em gái ta?” Sắc mặt Uông Ấn vẫn không đổi, hắn bình thản đáp: “Tức là nương nương cảm3thấy bổn tọa không xứng với em gái nương nương?” Diệp Tự siết chặt hai tay, hộ giáp gần như cắm vào lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn cung kính đáp: “Đại nhân nói đùa rồi, đại nhân là đốc chủ, sao lại có chuyện xứng hay không xứng? Chỉ có điều ngài là hoạn quan...” Câu cuối cùng vừa được nói ra, nàng bỗng cảm thấy trong điện Lâm Hoa tức thì lạnh đi.
“Bổn tọa đã nhận định nàng ấy, nương nương có thể làm được gì?” Uông Ấn đáp duy nhất một lời
Giọng điệu của hắn không hề cợt nhả, nhưng chỉ với một sự thật ấy đã đủ để khiến Diệp Tự phải bó tay
Sau một hồi lặng im, Diệp Tự khẽ vuốt ve bụng mình, không2còn ý định cứu vãn tình hình nữa, nàng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592303/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.