*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu nương nương nhất định phải đi thì nô tài và An Nghi có cô sẽ cùng dìu nương nương đi bộ qua đó.” Diệp Tự vuốt bụng, tức quá hóa cười: “Bổn cung đi bộ qua? Cầu Ân, ngươi thật to gan!” Ngay lập tức, Cầu Ân liền quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Nương nương, trong lòng người biết rõ con đường này không thể đi, hà tất phải làm chuyện vô dụng?” Cầu Ân quỳ rạp xuống đất, giọng càng thêm trầm, “Nương nương, nô tài cho rằng việc này cần nghe ý kiến của3Tuy cô nương mới phải
Nương nương cảm thấy Tuy cô nương sẽ chọn lựa thế nào? Thiết nghĩ suy nghĩ của Tuy cô nương chắc cũng giống như nương nương, nô tài bạo gan xin nương nương ngẫm lại lý do tại sao nương nương lại tiến cung thuở ban đầu, là có thể hiểu được chuyện đốc chủ cầu thân.” Nghe xong, Diệp Tự vô thức vuốt lồng ngực mình, bước chân hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích
Lúc trước, tại sao nàng lại lựa chọn tiến cung Sự thực thì đây không phải là lệnh của cha mẹ nàng
Tuy nhi nghĩ thế nào? Người chị gái trong chốn thâm cung như nàng, có thể giúp được gì cho em gái mình2đây? Sợ rằng chính nàng và đứa bé trong bụng nàng đã trở thành cản trở cho sự lựa chọn của Tuy nhi
Diệp Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592302/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.