*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến ba ngày sau, khi đề kỵ tới dẫn mấy tên cướp kia đi, ông ta mới xem như thở phào nhẹ nhõm
Để kỵ không nói gì cả, vậy chứng tỏ Uông đốc chủ hẳn là đã hài lòng..
đúng không? Bấy giờ, Diệp Cư Tiêu đã không còn khó xử hay phân vân không biết chọn bên nào nữa rồi
Lão phu nhân Kế thị ở Phật đường từ lâu, xưa nay không để ý mọi sự, cũng chẳng thể tiếp quản
Diệp Cư Tiêu vốn định giao cho Từ thị, nhưng Từ thị lại không chịu tiếp nhận, khéo léo từ chối: “Lão thái gia, con dâu3vừa trở về chưa được bao lâu, chưa quen thuộc với Kinh Triệu
Hơn nữa, con dâu không phải là phu nhân nhà quan, lúc xử lý công việc sẽ có nhiều chỗ bất tiện, vẫn nên giao quyền quản lý việc nhà cho Tam đệ muội thì hơn.” Diệp Cư Tiêu cũng cảm thấy lời nói của Từ thị có lý
Hơn nữa, lần này Tuy tỷ nhi suýt nữa đã gặp nạn, ông ta cũng nên đền bù cho Tam phòng, thể là quyền quản lý nội trạch giao cho Đào thị
Thế nhưng vào thị lại cũng không muốn nhận sự đền bù này
Quyển quản lý việc nhà được Chu thị nắm giữ khư khư thật ra là một củ khoai lang nóng bỏng tay2đối với Đào thị, bà chỉ muốn cách xa nó mà thôi
Vừa nghĩ đến việc Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592282/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.