*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ năm đó, nàng được gả tới Nam Bình liền rời xa Kinh Triệu luôn, cơ hội gặp lại cha mẹ mình là rất hiếm
Anh trai biết nàng nhớ mong cha mẹ, lại biết sở thích của nàng nên trước khi nàng về nhà chồng đã tặng cho nàng một con chó con lông dài, hi vọng rằng nó sẽ bầu bạn với nàng, giúp nàng vơi đi nỗi nhớ người thân
Lúc nhà họ Cổ đến rước dâu, vừa nhìn thấy chú chó con đó, họ không hề nói gì, thậm chí cũng không hề thay đổi sắc mặt
Có điều, trên đường đưa dâu, chú chó mà anh trai tặng cho nàng đột nhiên ngừng thở
Lúc đó, nàng vừa3đau lòng vừa hoảng loạn, cảm thấy đó là điềm báo chẳng lành, nhưng không dám nói với Cố Chương
Từ đó về sau, nàng cũng chẳng dám nuôi con vật nhỏ nào nữa, sợ rằng lại có gì sơ sẩy làm chúng mất mạng
Sau này nàng mới biết, đó không phải là sơ sẩy ngoài ý muốn
Nguyên nhân là do Cố Chương không thể tiếp xúc với lông chó nên đã chẳng nói chẳng rằng mà cho người giết chú chó của nàng
Tại nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình lúc bấy giờ, Từ thị cử chốc chốc lại ngồi xuống rồi lại đứng lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, chốc chốc lại bảo: “Mau đi xem xem các cô nương đã về chưa?”
Bởi vì các con gái lần đầu2tiên tham gia yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592251/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.