*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy đột nhiên nhanh trí nghỉ ra một cách khiến hắn ta khó chịu.
Nàng khom người bế chú chó lên đưa đến trước mặt Cổ Chương, ra vẻ như chợt vỡ lẽ nói: “Đây là chó của công tử sao? Tốt quá, tìm được chủ nhân rồi, công tử mau bể nó đi.” Sắc mặt Cổ Chương cứng lại, bất giác lùi lại một bước, ánh mắt nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt đang đứng bên cạnh
Gã sai vặt hiểu ý, lập tức tiến đến lại gần Cổ Chương, định đón lấy chú chó
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Diệp Tuy lóe lên, ý cười trong mắt lại càng đậm
Người nuôi thật sự của chú chó3này, rõ ràng là tên sai vặt
Nàng biết hết tất cả những gia nhân đi theo bên cạnh Cổ Chương, sau cùng nàng còn loại bỏ từng người một
Nhưng gã sai vặt này thật sự rất lạ mặt
Có lẽ gã không phải người hầu thân cận của Cổ Chương, nếu không gã đã chẳng đi nuôi chó
Cùng lúc đó, Cổ Chương áy náy nói: “Cô nương, giao cho...” Mấy chữ “nô tài của ta” của Cổ Chương còn chưa nói hết, Diệp Tuy đã bật cười, đáp: “Được, giao trả cho công tử.” Nàng làm như không nhìn thấy đôi tay của gã sai vặt đang giơ ra, mà nhét thẳng chú chó vào lòng Cố Chương, mỉm cười nói: “Công tử, chó xin trả2về chủ nhân
Nó tên là Viên Viên phải không? Thật đáng yêu!” Cố Chương theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592250/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.