*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ vậy, Thẩm Văn Huệ liền kéo Diệp Tuy, cố tình hất cằm cao giọng nói: “Ha ha, A Ninh của ta may mắn như thế đấy, may mắn rơi trúng đầu có cách nào tránh chứ?” Lời vừa thốt ra, nhất thời khiến không ít các cô nương giận nghiến răng, nhưng không thể bắt bẻ lại được gì.
Đây là sự thật, đổi lại là họ thì cũng sẽ nghĩ cách nắm lấy may mắn này
Kẻ khác có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ vì hâm mộ ghen3tị đấy thôi
Các cô nương trong viện Cấm dần nản lòng, ào ào rời khỏi viện Cầm như vũ bão, chẳng mấy chốc chỉ còn lại vài ba người.
Trông thấy Thẩm Văn Huệ đang đợi mình ở của viện, Diệp Tuy nhanh chóng cất đàn của mình, lúc định rời đi thì bị Cung cầm sư tóm chặt lấy cánh tay.
Sắc mặt Cung cầm sư trắng bệch, ánh mắt hằn học, bà ta hung dữ nói: “Có phải người cố tình hại ta không? Phải không?”
Diệp Tuy dùng đàn hất tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “bà nói thật buồn cười, ta hại gì bà?” Lúc này, nàng lười xưng hô tôn kính, người như Cung cầm sư không nhận1nổi hai chữ “tiên sinh” đáng kính trọng này
Cung cầm sư bị đầu cây đàn đập phát đau, khuôn mặt cũng vặn vẹo, nghiến răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592153/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.