*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra, khúc nhạc Bích Sơn Quân gảy chính là khúc nhạc thành danh của y - Vạn Hác Tùng”
Nghe đâu khi Bích Sơn Quân tấu khúc này, đúng lúc gặp được Hoàng thượng đang vi hành ngang qua
Hoàng thượng nghe xong, khen ngợi không ngớt lời: “Đàn hay, đàn hay! Mây mê không biết chiều buông/ Mây thu uẩm muôn trùng xa xa**
Tiếng đàn tuyệt thể là đây!” (*) Hác: có nghĩa là hang hốc hoặc rừng núi hiểm hóc
Vạn Hác Tùng có thể là rừng tùng trùng trùng
(**) Trích hai câu thơ trong bài “Thính thục tăng tuần đàn cầm” của Lí Bạch.
Bởi vậy, Đào Cửu Quy có được danh3hiệu “Bích Sơn Quân”, sau đó nổi tiếng khắp Đại An
Bích Sơn Quân chỉ gảy một khúc mà người trong viện, bao gồm cả Trưởng công chúa đều im lặng
Mọi người vẫn đang đắm chìm trong dư âm của tiếng đàn ban nãy, bên tai như nghe thấy tiếng gió thổi trong rừng tăng cao lớn trùng điệp, trong lòng nảy sinh vô vàn cảm xúc hào hùng.
Diệp Tuy cũng xao động tận đáy lòng
Hóa ra, đây chính là tiếng đàn của Bích Sơn Quân! Chẳng trách, Hoàng thượng ngợi khen không ngớt lời, chẳng trách Bích Sơn Quân lại có thể trở thành viên chủ của viện Cầm
Tiếng đàn này quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592152/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.