Phương Bình đúng là mưu mô xảo trá. Cô ta biết anh đường đường là Đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm, không một loại tội phạm nào thoát khỏi mắt anh. Cô ta cười tinh quái, nói anh nghe những thủ đoạn bọn chúng thường dùng thuốc gây mê để gây án mà anh thừa biết: "Cho thuốc mê vào đồ ăn, thức uống nè rồi giả vờ thân mật hào phóng mời và mời...hay thừa cơ xịt xịt vào mặt như xịt nước hoa vậy á! Lợi hại hơn là bọn đạo chích phun thuốc mê thẳng vào nhà ai đó để tiện bề vơ vét." Càng nói cô ta huơ tay múa chân càng hăng. Rồi bất chợt hỏi Thể Phương: "Anh thấy sao..sao...?"
Chỉ chờ câu nói này, Thế Phương lắc lắc cái đầu, đưa tay ôm mặt, giọng hạ thấp khàn khàn: "Anh hơi chóng mặt. Chắc tại anh chưa ăn gì?"
Phương Bình đôi mắt lóe sáng, mừng rơn: "Vậy em đưa anh đi ăn món ngon nhé!"
Thế Phương nhắm mắt, tay xoa xoa ấn đường, đồng ý: "Cũng được!"
Cô ta khấp khởi mừng thầm.Trăng thanh gió mát như thế này. Đúng là một đêm thích hợp để động phòng hoa chúc. Thế Phương, em sẽ cho anh nếm món mỹ vị nhân gian!
"Chẳng phải em mời anh đi ăn sao? Đưa anh vào phòng làm gì?" Thế Phương cố níu kéo chút tỉnh táo, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn căn phòng quen thuộc. Đây là phòng của anh. Căn phòng anh đã sửa sang, trang trí theo sở thích của bà xã để đêm tân hôn và nhiều đêm sau này nữa, anh cùng vợ bồi đắp tình cảm.
Phương Bình nhận ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816939/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.