Ngọc Mẫn không biết rốt cuộc con nhỏ mặt thỏ nhưng tâm địa thâm hiểm này đã làm cách nào để hạ gục cô.
"Nói mọe mày nghe, mày đã hạ thuốc mê bằng cách nào, hửm?" Cô ta chắc chắn đã sử dụng một thủ đoạn nào đó. Một thủ đoạn rất tinh vi khiến một người lương thiện như cô không thể lường trước được.
"Ha...ha...ha..." Cô ta ngửa mặt lên nhìn trần nhà cười như mấy thằng ngáo đá rồi trừng trừng đôi mắt đầy tia máu đỏ vào cô: "Mày muốn biết chứ gì?" Chắc thấy mặt cô có gì hài hước nên cô ta lại cười khùng: "Ha...ha...Nhìn mặt mày ngu ngu tao cũng muốn nói cho mày biết. Nhưng...tao suy nghĩ lại..." Nó bĩu môi: "Để mày ngu vẫn có ích hơn nhiều!"
Ngọc Mẫn thật muốn một cước cho nó bay thẳng ra sân. Biến nó thành bà chằn mặt mày bầm tím. Nhưng cô kịp thời hạ ngọn lửa giận. Bởi, cô ta dù sao cũng là con gái ân nhân của Thế Phương, là đứa em gái chồng cô cưng chiều. Cô không muốn làm anh khó xử.
Ngọc Mẫn cuộn chặt bàn tay, hít sâu vài hơi rồi buông cằm cô ta. Lúc nhìn vào mặt nó, cô vô tình nhận ra, đôi mắt nó có tia ngây ngây dại dại. Là đôi mắt của những kẻ dính vào thứ hàng trắng.
Phát hiện này làm cô sững sờ. Không thể nào? Cô ta đường đường là con của một chiến sĩ Cảnh sát đặc nhiệm, em gái của Đội trưởngThế Phương, cô ta sao có thể buông thả bản thân như thế?
Chuyện này đã đi quá tầm kiểm soát của cô. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816940/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.