Sau buổi lễ tốt nghiệp, mọi người rủ rê nhau đi ăn, bản thân thi tốt hay không, ai nấy đều hiểu rõ, ngày mai chỉ thêm bước xác định mà thôi.
Đến nước này rồi thì không cần giả vờ nữa, trên bàn cơm có người uống rượu say chuếnh choáng, vỗ bàn tỏ tình, cũng có người tâm sự với nhau, hứa hẹn sẽ luôn là tri kỷ dẫu cách xa chân trời.
Lạc Kim ngồi cạnh Ứng Trường Lạc, uống rượu trái cây, mặt mày hớn hở trò chuyện với Hách Manh, Giang Tẫn Nguyệt ngồi đối diện, vẻ mặt hơi cô đơn.
Mười bảy mười tám tuổi, tương lai gấm vóc tươi sáng, tình cảm đơn thuần trong sáng.
Ăn uống linh đình, sênh ca thay nhau nổi lên, giữa bầu không khí náo nhiệt như vậy, Ứng Trường Lạc không khỏi nhớ đến Khúc Sở, cô cúi đầu nhấn mở khung chat, Khúc Sở đã nhắn câu gần nhất.
Khúc Sở: [Anh đang uống rượu trên lầu, kết thúc thì gọi anh, về nhà chung nhé.]
Cô gõ một chữ “Nhớ” vào khung chat, chưa gõ hết đoạn sau, đã thấy Khúc Sở nhắn tin tới tiếp.
Khúc Sở: [Xong rồi à?]
Ứng Trường Lạc cụp mắt, khóe môi hơi nhếch lên, cũng không biết lúc uống rượu, người này rốt cuộc đang làm gì, vào khung chat của mình xem thử có dòng “đang nhập” hay không à?
Cô hồi âm: [Sắp rồi.]
Chợt vang lên tiếng vỗ tay ồn ào, Ứng Trường Lạc ngước mắt, trông thấy Trì Thần bị Trần Nghị đẩy mạnh một cái, xua mọi người ra.
Thiếu niên ngoái nhìn cười mắng một câu, khi quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387854/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.