Cứ như hoán đổi thân phận, điều mà Ứng Trường Lạc luôn mong muốn bấy lâu nay, vào giờ phút này, đã được Khúc Sở nói ra bằng giọng điệu tha thiết hèn mọn nhất.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, không muốn nữa, ai cũng không thể cưỡng ép cô được.
“Đau.” Cô nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Khúc Sở rơi trên bàn tay đẩy cửa của cô, ý thức được mình dùng lực quá lớn, anh vừa nói xin lỗi vừa buông tay ra.
Ngay sau đó, cửa bị đóng lại từ bên trong vang tiếng “ầm”, khóa cửa vang “lạch cạch”.
Lâm Cố Nhược quay đầu, đoạn ghi âm trên điện thoại đã kéo dài được một lúc, cô ấy cười nhẹ nhàng, thay Ứng Trường Lạc tiễn khách: “Khúc Sở, cửa ở đây, anh đi nhầm rồi.”
Ứng Trường Lạc đứng tựa vào cửa, ánh mắt lạc lõng đảo qua.
Toàn bộ âm thanh ngoài cửa biến mất, cũng chẳng biết đã trôi qua được bao lâu rồi, Lâm Cố Nhược đến gõ cửa.
“Em làm sai rồi sao?” Cô lo sợ nghi hoặc.
Lâm Cố Nhược lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Tình cảm không có đúng sai, em có thể phủ nhận bất cứ quan hệ nào khiến em không vui.”
Ứng Trường Lạc thở dài, giọng “ngự tỷ” khàn khàn: “Thật ra em, chỉ muốn Khúc Sở giống em, tin tưởng em mà không quan tâm đến quan niệm sống, không hỏi nguyên nhân thôi. Nhưng anh ấy không làm được, làm em bắt đầu hoài nghi về ý nghĩa kiên trì trong mấy năm nay.”
Ánh hoàng hôn sắp tắt, ráng mây chiều cuồn cuộn nơi chân trời, Lâm Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387855/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.