Ta nhắm mắt, không đáp.
Cơn bệnh ấy thật sự rất nặng.
Đại phu cũng chẳng chẩn ra bệnh gì.
Lâm Dữ Sơn dâng thư xin nghỉ mấy ngày, ngày đêm túc trực bên ta, chẳng rời nửa bước.
Ta muốn hắn đừng bận tâm, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng giữ lấy tay ta, ánh mắt bình lặng:
"Làm quan tuy khó, nhưng đường làm quan cũng chẳng bằng ở bên nàng."
Đêm thứ bảy, cuối cùng ta cũng thấy khoẻ hơn đôi chút.
Mở mắt ra, thấy Lâm Dữ Sơn đang ngồi nơi ghế gỗ bên giường, mắt nhắm hờ, thần sắc mệt mỏi.
Ta lặng lẽ ngồi dậy, nhìn hắn thật lâu, không kiềm được mà giơ tay khẽ chạm vào mắt hắn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng bị một cước đá tung.
Ta còn chưa kịp thu tay về, sững người quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt thâm trầm, u ám như mực của Chu Cảnh Nhiên.
8
Ta tưởng rằng mình đang nằm mộng.
Nơi đây là Huệ Châu, cách kinh thành vạn dặm.
Hắn là hoàng đế.
Sao có thể lặng lẽ mà đến được chốn xa xôi thế này? Trong chiếc xe ngựa rộng lớn, ta quỳ dưới chân Chu Cảnh Nhiên, toàn thân lạnh như băng.
Không khí tựa như đông cứng lại đến nghẹt thở.
Một bàn tay to lớn bất ngờ bóp chặt cằm ta.
Ta đau điếng, trong chớp mắt đã bị ép vào vách xe lạnh lẽo phía sau.
Gương mặt Chu Cảnh Nhiên đột ngột phóng đại ngay trước mắt, đôi đồng t.ử đỏ ngầu đầy tia máu:
"Vì muốn đến Huệ Châu sớm một ngày, trẫm năm đêm không chợp mắt, đã thúc c.h.ế.t ba con ngựa."
Hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819014/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.