"Được bệ hạ sủng ái, hoàng hậu nương nương cũng chẳng làm gì được người, người sẽ sống tốt hơn nhiều."
Ta sững người, rồi khẽ lắc đầu mỉm cười.
Vật tặng kèm, làm sao sánh được với bảo vật chân tâm? Hắn xem Trần Uyển Nhân như trân bảo, cần nâng niu giấu kín, không chịu một chút tổn thương.
Còn ta, cùng lắm cũng chỉ là hòn đá tầm thường bên cạnh bảo vật, có xước, có vỡ, hắn cũng chẳng xót thương.
Nếu Trần Uyển Nhân thật sự c.h.ế.t rồi, theo năm tháng, có lẽ Chu Cảnh Nhiên sẽ nảy sinh chút chân tình với ta.
Nhưng nay nàng ta đã trở về.
Ta còn có thể mong cầu điều gì?
Huống hồ, cho dù Chu Cảnh Nhiên thật lòng muốn ta ở lại, ta cũng không thể tiếp tục ở bên hắn nữa.
Ta khẽ nói: "Giang công công, ta đã quá mệt mỏi rồi."
Giang công công lặng im một hồi:
"Nương nương là mệt mỏi vì hoàng cung, hay là vì bệ hạ?"
Ta không trả lời.
Các tỷ muội trong Đông cung thấy ta đến, đều vui mừng khôn xiết, xôn xao bảo ta gầy quá, nhất định phải nấu gì đó tẩm bổ.
Chỉ có Lý trắc phi sắc mặt khó coi, quăng cái thớt giặt áo xuống: "Ngươi tới đây làm gì?"
Ta trừng mắt nhìn nàng, chống nạnh: "Sao? Ta không được tới sao?"
Nàng hừ lạnh một tiếng, lại cúi xuống vò đồ:
"Không chịu sống sung sướng trong cung, lại chạy tới đây chịu khổ, đúng là bệnh rồi."
"Y phục bẩn của ngươi để lại đây, tay ngươi có thương tích, không nên chạm vào nước."
Ta ở lại đạo quán.
Sáng làm khóa, chép kinh vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819015/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.