Lúc hấp hối vì đói khát, chính là Trần Uyển Nhân khi đó còn là nữ đồng theo hầu công chúa, đã lén chui qua lỗ chó, đưa cho hắn một miếng điểm tâm.
Hắn vẫn còn nhớ giọng nói non nớt đầy rụt rè của tiểu cô nương ấy:
"Công công, ngài ăn đi mà."
Âm thanh nhỏ nhẹ lại cương quyết ấy, khiến lòng người không khỏi run lên.
Sau đó mười năm, Chu Cảnh Nhiên từ lãnh cung bước ra Đông cung, không từ thủ đoạn, m.á.u tanh đầy tay.
Chỉ mỗi lần nhớ đến giọng nói của nàng, hắn mới thấy mình vẫn còn là người.
Vì vậy hắn nguyện bảo hộ Trần Uyển Nhân chu toàn.
Cho nàng ngôi vị tôn quý, thậm chí giải tán hậu cung, chỉ mong một đời một kiếp một đôi người.
Nhưng, điều đó không có nghĩa hắn cho phép nàng tự ý chủ trương.
Từ Ngọc Nguyễn.
Chu Cảnh Nhiên nghĩ tới nàng, đáy mắt u tối như vực thẳm.
Nàng vì sao phải rời đi? Một nữ nhân vừa ngốc nghếch vừa chẳng hiểu sự đời, nếu rời khỏi hắn, chẳng phải sẽ bước đi gian nan, dễ bị người đời ức h.i.ế.p đó sao?
Chẳng lẽ nàng lo sợ Trần Uyển Nhân hồi cung, mình sẽ mất sủng ái, bèn lấy lui làm tiến, cố ý rời đi để lấy lòng hắn?
Nghĩ đến đây, lông mày Chu Cảnh Nhiên hơi giãn ra.
Hắn khẽ cười khẩy, ngu xuẩn.
Cũng là do hắn quá dung túng, mới khiến nàng sinh ra cái gan ấy.
Trời dần hửng sáng, cuối cùng hành tung của Từ Ngọc Nguyễn cũng được truyền về.
Viên quan phụ trách lau mồ hôi trán, bẩm báo:
"Nương nương rời cung từ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819013/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.