Ta khẽ thở dài một hơi.
Hai mươi năm sống trong Đông cung, giờ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này rồi.
Còn Chu Cảnh Nhiên nữa.
Trời cao đất rộng, từ nay về sau ta tuyệt đối, tuyệt đối... không muốn gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.
5
Giang Hữu Mộc cảm thấy, tính tình của bệ hạ càng ngày càng trở nên quái đản.
Thân là thái giám tổng quản, mỗi ngày hắn chỉ hận không thể buộc đầu mình lên lưng quần mà hầu hạ cho tốt.
Áo ngủ không vừa thân, trà thì nhạt vị, đến món bánh dứa vốn là sở thích nhất thuở trước, nay cũng bị chê là ngọt gắt, chẳng còn mùi hương thanh khiết.
Giang Hữu Mộc khổ mà không dám nói.
Bệ hạ đã quên rồi.
Áo ngủ trước kia đều là từng đường kim mũi chỉ do Từ lương đệ may cho người.
Bánh dứa ấy, cũng chính là nàng nhào bột tự tay làm ra.
Từ ba tháng trước, bệ hạ hạ chỉ đưa Từ lương đệ đến ở tại Uất Kim Đường nơi xa vắng, từ đó như đã quên hẳn người này, chưa từng nhắc đến một lần.
Chỉ là hay bắt bẻ mấy chuyện cỏn con, chẳng biết rốt cuộc là đang giận ai.
Giang Hữu Mộc thật sự nhớ thời Từ lương đệ còn ở bên.
Dù bệ hạ vốn lãnh đạm vô tình, tính khí khó lường, nhưng khi có lương đệ bầu bạn, người lại có chút ôn hòa, ít nhiều cũng có nhân khí hơn một chút.
Hắn vẫn nhớ rõ, trong tiệc thôi nôi của nhị hoàng t.ử năm đó.
Nhị hoàng t.ử cười khanh khách, tay trái cầm son phấn, tay phải chộp lấy yếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819012/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.