Ta nhớ rất rõ, ngày mồng tám tháng chạp, rời khỏi kinh thành, trời còn chưa sáng.
Vài ngày đầu, Chu Cảnh Nhiên vừa bị tra tấn, gầy trơ xương, đi không nổi bao xa.
Ta sợ hắn thiếp đi rồi không bao giờ tỉnh lại, bèn vừa cõng hắn, vừa khe khẽ hát ru dọc đường.
Hát khúc quê ta, hát đến nỗi sau này hắn cũng thuộc.
Đợi đến khi hắn khỏe lại, hắn cũng bắt đầu cõng ta, từng bài từng bài, hát nhẹ nhàng cho ta nghe.
Chúng ta đi suốt mười ba ngày đêm không nghỉ.
Đi đến khi tiểu hoàng đế phát cáu, khóc lóc đòi được bế.
Thế là ta tay trái bế tiểu hoàng đế, tay phải ôm Trinh nhi của ta, đi suốt một đoạn rất dài.
Khi bàn chân đã phồng rộp đầy vết phỏng, ta không chịu nổi, đành nghỉ một chút, rồi ngã xuống ngất lịm.
Đến khi Chu Cảnh Nhiên dẫn người quay lại tìm được chúng ta, tiểu hoàng đế vẫn ngủ yên trong vòng tay ta.
Còn Trinh nhi của ta, đã bị sói c.ắ.n đứt cổ họng, thân thể lạnh lẽo.
Sau đó, Chu Cảnh Nhiên tìm cơ hội lật đổ tam hoàng tử, trở lại triều đình như rồng gặp mây.
Hắn như hóa thành một người khác, ban ngày mưu lược quyết đoán, chuẩn bị kế vị, khí thế ngút trời.
Mỗi đêm đều ngủ lại trong phòng ta, sủng ái vô biên, trong đôi mắt đen thẳm là nỗi đau và hối hận cuồn cuộn.
Đầu ngón tay ta khẽ vuốt qua mái tóc bạc của hắn, vốn chỉ trong một đêm mà bạc trắng.
Hồng Trần Vô Định
Bỗng ta nhớ đến ngày Trinh nhi mất, con bé vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819011/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.