Tả Húc quả nhiên nói đượclàm được. Chưa đến một tuần, toàn bộ phóng viên đã thôi đuổi theo Lương ƯuTuyền, mà là một lần nữa đặt tiêu điểm trên vấn đề giới tính của Tả Húc.
Lương Ưu Tuyền ngồi trongphòng làm việc, đọc tin mới nhất. Khi Lương Ưu Tuyền nhìn thấy cái danh sáchnhững đối tượng mập mờ của Tả Húc được phóng viên liệt kê, cô không khỏi phuntrà ra khỏi miệng. Bởi trong đó có một người cô cũng biết, nhân vật kịch tínhđó chính là Ngô Thiên Khải, ảnh hắn kề vai sát cánh cùng Tả Húc rõ rành rànhtrên báo chí. Tuy thái độ Ngô Thiên Khải rất kịch liệt nhưng bên phía Tả Húcchỉ đưa ra những câu trả lời mập mờ không rõ, khiến Ngô Thiên Khải khó lònggiải thích.
“Lương Ưu Tuyền, có bưu kiện.” Đồng nghiệp đặt một túi bưu kiện trên bàn, Lương ƯuTuyền tiện tay mở ra, sau đó lập tức bị chữ đại hỷ đập vào làm ngứa mắt. Trênđó ghi, chú rể: Lâm Trí Bác, cô dâu: Tiếu Hồng. Lương Ưu Tuyền lập tức ném tấmthiệp ra xa tám thước. Tôi nói Tiếu Hồng ơi là Tiếu Hồng, nước trong không có cá,người ti tiện là khó đỡ, những lời này hẳn là dành cho cô phải không?
Tấm thiệp cưới bay rađúng lúc đập vào ngực một người cạnh cửa. Lương Ưu Hoa nhanh nhẹn bắt lấy, lậtqua xem xem, sau đó kinh dị mở to mắt: “Tiếu Hồng sắp kết hôn? Là TiếuHồng nào đấy?”
Lương Ưu Hoa cầm thiệpngồi xuống cạnh em gái: “Anhcứ tưởng hai người là bận quá mà không liên lạc với nhau, hóa ra là do cô ấybận bịu với đối tượng mà không rảnh đến nhà chúng ta chơi à.” Hắn chép miệng, tặc lưỡi: “Tên chú rểnhìn quen quá, không phải là bạn trai cũ của em…”
“Chơi cái gì mà chơi?! Anh cứ chơi mộtmình đi.” Lương Ưu Tuyền ngắt lời Lương Ưu Hoa. Người trong nhàcũng không biết nguyên nhân thực sự khiến cô chia tay Lâm Trí Bác, huống chiloại chuyện này càng không thể nói nên lời.
“…” Mấyngày nay Lương Ưu Hoa phát hiện ra tính tình em gái còn dữ dội hơn lúc trướcnữa. Đừng chọc con bé, nếu chọc, con bé hoặc sẽ tức giận, hoặc sẽ ngẩn ngườingồi bên cửa sổ. Chẳng lẽ lại đến tháng rồi sao?
Nhưng mà làm cho Lương ƯuHoa bất ngờ là trên bàn hắn cũng có một cái thiệp cưới. Lương Ưu Hoa nghi hoặcchớp mắt mấy cái. Bốn năm trước, quả thực Tiếu Hồng thường xuyên đến Lương gia,nhưng hai đứa con gái đều ở trong phòng ngủ nói chuyện. Nói thật, ấn tượng củaLương Ưu Hoa về Tiếu Hồng không nhiều, chỉ nhớ cô bé này giống như một đứa bédễ thẹn thùng, nếu vô tình gặp phải, Tiếu Hồng chỉ chào hỏi đơn giản, sau đóchạy thẳng vào phòng ngủ Lương Ưu Tuyền.
Nghĩ vậy, Lương Ưu Hoadựa theo dãy số trên thiệp cưới bấm số Tiếu Hồng.
“Ai vậy?” Tiếu Hồng nhận điện thoại rất nhanh.
“Tiếu Hồng đó sao? Anh là Lương Ưu Hoa.”
“…”
“Ah? Anh là anh trai Lương Ưu Tuyền, LươngƯu Hoa.”
“…”
“Nói gì đi chứ, em có đó không vậy? Nếukhông nói gì thì anh cúp máy vậy.” Rõràng là trạng thái đang nghe, đối phương lại không lên tiếng.
“Em đây em đây, anh Tiểu Hoa… Đã lâu khônggặp.” Giọng Tiếu Hồng rất nhỏ, không một chút khí thế.
“Anh nhận được thiệp cưới rồi. Trong đầuanh em vẫn chỉ là một cô bé, ha ha, chúc mừng em nha.” Lương Ưu Hoa cười cởi mở.
Mất khoảng mười giây,Tiếu Hồng hỏi mập mờ: “AnhTiểu Hoa… Anh sẽ đến sao?”
“Nếu có công chuyện thì không đi được,không có cách nào phân thân mà. Nhưng người không đến quà sẽ đến, anh sẽ giaocho Tiểu Tuyền mang qua.”
Tiếu Hồng trầm mặc mộtlát, nhẹ nhàng trả lời: “…Nếu có thể, em hi vọng ngày kết hôn sẽ được nhìn thấy anh Tiểu Hoa. Anh chỉ cầnđến là được rồi, không cần mang theo quà mừng gì hết.”
Lương Ưu Hoa giật mình,lúc này đột nhiên có đồng nghiệp gõ cửa thông báo đã đến giờ xuất phát, vì vậyhắn gấp gáp trả lời: “Còntùy đã, nếu có thể anh nhất định sẽ đến, nếu không đến sẽ mời hai vợ chồng cácem ăn cơm. Cứ thế đã, anh còn có việc.”
Tiếu Hồng không nói gìthêm, yên lặng đợi Lương Ưu Hoa cúp máy trước.
…
“Lương Ưu Tuyền, đi làm nhiệm vụ.” Lương Ưu Hoa rống lên trên hành lang.
Lương Ưu Tuyền cầm cảnhhuy lên, ủ rũ đi theo đội ngũ. Ban đầu cô không muốn ngồi chung xe với Lương ƯuHoa, nhưng anh hai hôm nay khác thường, kêu cô ngồi chung.
Khi xe khởi động, LươngƯu Hoa bỗng nhiên hỏi, không đầu không đuôi:“Tiếu Hồng từng đề cập đến anh với emkhông?”
Lương Ưu Hoa suy tư khôngnói. Bỗng nhiên hắn dừng xe thật mạnh, trong đầu xoay quanh một cảnh gì đó: “Em còn nhớ có mộtmùa hè, hôm ấy là sinh nhật bạn thân của anh, sáng hôm sau anh mới về, nhớkhông?!”
Lương Ưu Tuyền chỉ biếtanh hai đang nói lung tung: “Phát điên rồi à, lái đi đã!”
“…” LươngƯu Hoa lại đạp chân ga. Thật ra trong lòng Lương Ưu Hoa có một bí mật, nhưngmà, không thể nào?! Không đúng, nếu cô gái đêm đó cùng mình thật sự là TiếuHồng, vì sao Tiếu Hồng lại không nhắc tới?
Lương Ưu Tuyền không còntâm tình quan tâm ông anh đang điên vì cái gì, càng không tham gia hôn lễ củaTiếu Hồng và Lâm Trí Bác. Cô thà dùng điện thoại xem một chút tin tức của lànggiải trí, tìm tất cả tin có liên quan đến Tả Húc. Nếu gặp chuyện tốt thì khôngsao, nhưng nếu là chuyện xấu liền không kìm được nhíu mày. Nhìn xem nhìn xem,ngón tay cô dừng lại, bị hành động của mình dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Chuyệnthông qua mạng internet theo dõi nhất cử nhất động của Tả Húc rồi buồn rồi vuinhư thế này có khác gì Đỗ Mai Mai, cứ canh gác người đàn ông mình thích như mộtoán phụ.
“Ah~!” LươngƯu Tuyền đột nhiên hét lên, khiến Lương Ưu Hoa nghiêng tay lái đi.
“Gào cái gì mà gào, yên tĩnh chút đi!” Lương Ưu Hoa trừng mắt lườm Lương Ưu Tuyền. Mà LươngƯu Tuyền thì vẫn nhìn thẳng, nhưng cho anh hai của mình một quyền vào cằm rấtchuẩn.
Lương Ưu Hoa bình tĩnhxoa xoa cằm, không nói gì, tiếp tục lái xe, tự rơi vào những gút mắc bên trongbản thân.
.
.
Trên đường, Lương Ưu Hoanhận được điện thoại của cục trưởng. Cục trưởng sai đội trưởng là hắn tiến đếnmột chỗ khác xử lý vụ án. Bởi thế Lương Ưu Hoa liền chuyển hướng xe đi đến địađiểm khác. Khi xe đến hiện trường vụ án, Lương Ưu Tuyền xuống xe trước mớibiết, đây là một vụ đánh người bị thương tại một nhà hàng tây.
… Một khách dùng cơm lànữ đã dùng chiếc dĩa cơm làm bị thương một người đàn ông khác cũng là khách ởđây. Người khách nam đó bị thương ở chân, hiện tại đang được đưa đến bệnh việnđể cứu chữa. Nhưng mà gọi cảnh sát cũng không phải người bị thương mà là ngườigây họa. Lại bởi vì người gây họa đã mời một luật sư nổi tiếng đến để lên ánngười bị thương đã phi lễ, cho nên cục trưởng phái đội trưởng Lương Ưu Hoa raxử lý vụ án sao cho thích đáng.
…
Lương Ưu Hoa thấy bản ánkhông lớn, cũng không cần dài dòng, trực tiếp bảo người quản lý nhà hàng đưađến phòng nghỉ để gặp người gây họa.
Trong phòng nghỉ sương mùlượn lờ, một cô gái trẻ tuổi quần áo gọn gàng ngồi trên ghế salon, bên cạnh côgái này là hai gã vệ sĩ cùng một luật sư.
Lương Ưu Hoa móc cảnh huyra để chứng minh thân phận, nói: “Dương Phỉ Nhi sao? Mời theo tôi đếncảnh cục lấy khẩu cung.”
Dương Phỉ Nhi lười biếngmở mắt ra: “Lấykhẩu cung gì? Có lầm không đấy, tôi là người bị hại.”
“Cô dùng dĩa đâm vào tĩnh mạch chủ bêntrên của đối phương, đã cấu thành phải điều 234 là tội cố ý gây tổn thương chongười khác.”
Dương Phỉ Nhi hung hăngdập thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Ưu Hoa, chọc ngón tay vào ngực hắn,nói chầm chậm: “Gãđó ăn đậu hủ của tôi, tôi chưa thiến hắn đã là hiền lành lắm rồi. Còn anh*, nóichuyện cẩn thận cho tôi, đừng dùng pháp luật ép tôi, coi chừng tôi kiện luôn cảanh.”
(* nguyên văn là Lương ƯuTuyền, vô lý vì Lương Ưu Tuyền làm gì ở đây, mà rõ ràng là đang nói chuyện vớiLương Ưu Hoa, mà lúc này Dương Phỉ Nhi vẫn chưa biết tên Lương Ưu Hoa đâu, tốtnhất là bỏ đi cho dễ)
Lương Ưu Hoa cười nhạt,gạt ngón tay cô ra, nói: “Chonên tôi mới mời Dương tiểu thư quay về cảnh cục nói rõ sự tình.”
“Bổn tiểu thư không có thời gian phí phạmvới anh, cần gì thì nói luôn.” Nóixong Dương Phỉ Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, luật sư lập tức thay cô ra mặt.
Vì thế, luật sư nói bôbô, Lương Ưu Hoa lại làm như không tập trung, tiện tay cầm tạp chí đọc qua,uống trà, bỏ qua cái đội hình quá sức ‘hoa lệ’ của của đối phương.
Dương Phỉ Nhi thấy thếgiơ một ngón tay lên, ra lệnh cho luật sư dừng lại, khó chịu hỏi: “Anh tên gì,ngành nào?” Lại nói, cô chưa từng thấyai dám ngạo mạn như thế đối với mình, ah, có một người không biết sống chết nhưthế, là bạn gái cũ của Tả Húc, Lương Ưu Tuyền.
“Đội trưởng đội hình sự số ba, Lương ƯuHoa.” Lương Ưu Hoa thờ ơ trả lời.
“?!”… Dương Phỉ Nhi sửng sốt.Kiếp trước cô nhất định đã kết oán với họ Lương rồi.
Lúc này sau khi Lương ƯuTuyền ghi chép xong mới chạy đến. Dương Phỉ Nhi nghe tiếng liền nhìn đến cửa ravào, không khỏi cười khinh bỉ: “Ơ, không ngờ lại gặp lại nhanh vậy…”
Lương Ưu Tuyền không thèmđáp lại, theo như chu trình lôi sổ ra, nghiêm mặt nói: “Tôi vừa liênlạc với người nhà của người bị thương, bọn họ cự tuyệt chuyện hòa giải. Cô nêncố gắng cung cấp cho bản thân một chút bằng chứng có lợi.”
Dương Phỉ Nhi khịt mũikhinh thường, kỳ quái nói: “Tục ngữ nói rất hay, không phải người mộtnhà thì không cùng vào một cửa. Phương thức giáo dục của Lương gia các ngườirất có vấn đề.”
Lời này vừa nói ra, khôngđợi Lương Ưu Tuyền đáp lại, Lương Ưu Hoa đã lấy còng ra còng Dương Phỉ Nhi lại.Vệ sĩ của Dương Phỉ Nhi lập tức xông lên ngăn cản, nhưng Lương Ưu Hoa khôngmuốn động thủ với bọn họ, chậm rãi lôi súng ra, tay còn lại lôi Dương Phỉ Nhiđang ngồi trên ghế lên, ra lệnh: “Lương đội viên, cũng ‘mời’ luônhai vị tiên sinh thích công kích này về cảnh cục ngồi một chút.”
“Vâng.” LươngƯu Tuyền làm động tác mời, ý muốn nói hai tên vệ sĩ hãy đi cùng mình.
“Lương Ưu Hoa! Anh có biết tôi là aikhông? Cái cảnh sát nhỏ như anh đã ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối vớitôi như vậy?!” Dương Phỉ Nhi hai tay bị còng lại. Cô giơ giày cao gótlên đạp Lương Ưu Hoa. Lương Ưu Hoa không lên tiếng, thuận thế nắm lấy bắp châncô, nâng cô lên khiêng trên vai, trực tiếp đi ra khỏi nhà hàng.
“Đợi một chút! Xin vị tiên sinh này buôngDương tiểu thư ra đã được không? Chuyện này đối với ai cũng không tốt.” Luật sư vừa đuổi theo vừa khuyên can, tình trạng thếnày hiển nhiên đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Lương Ưu Hoa không rảnhmà để ý, nhét Dương Phỉ Nhi vào xe, quay người chỉ mũi luật sư mà nói: “Cảnh sát pháán theo luật, đối với tất cả những phần tử nhiễu loạn trị an xã hội từ trướcđến nay đều đối xử như nhau. Thật có lỗi với tiên sinh luật sư, xe không đủchỗ, hẹn gặp lại ở cảnh cục.”
Liền đó, Lương Ưu Tuyềncùng hai gã vệ sĩ cũng leo lên xe, sau đó lại quay lại nói với người quản lýnhà hàng trước đến cảnh cục để đối chiếu lời khai.
Lương Ưu Hoa ngồi trongxe đợi Lương Ưu Tuyền làm xong. Dương Phỉ Nhi ngồi ở ghế sau, cô bị kẹp giữahai gã vệ sĩ. Tức giận cởi giày cao gót ra, cô ném về phía Lương Ưu Hoa, tứcgiận hét lên: “Anhchờ đấy Lương Ưu Hoa, tôi không cho anh thất nghiệp nhất định sẽ không xong!”
Lương Ưu Hoa xoa xoa đầu,cúi đầu nhặt đôi giày cao bảy tấc bỏ vào túi vật chứng, sau đó cười với DươngPhỉ Nhi: “Chocô thêm một tội, sử dụng hung khí tấn công người thi hành công vụ.”
Dương Phỉ Nhi nghe xonglời này, không thèm để ý hình tường, dùng còng tay vòng qua cổ Lương Ưu Hoa.Hai gã vệ sĩ cũng giúp Dương Phỉ Nhi xiết mạnh hơn, ăn ý đè hai tay Lương ƯuHoa. Thừa cơ, Dương Phỉ Nhi nhào lên cắn cổ Lương Ưu Hoa, để lại một vết son đỏthẫm cùng dấu răng.
…
Một lát sau, Lương ƯuTuyền ra khỏi nhà hàng, mở cửa ra ngồi lên ghế phụ. Trong lúc vô tình, cô để ýđến cổ Lương Ưu Hoa đang sưng đỏ. Nhưng vừa muốn quay lại chất vấn Dương PhỉNhi, thái độ Lương Ưu Hoa lại rất khác thường, ngăn Lương Ưu Tuyền lại, khởiđộng động cơ quay về cảnh cục.
Lương Ưu Tuyền không hiểulắm, chỉ biết trong xe yên lặng dị thường. Dương Phỉ Nhi cắn cắn môi, lôi khănra dùng sức lau miệng. Ban nãy khi cô đánh lộn với Lương Ưu Hoa, rất xui xẻo,môi với môi đụng nhau.
Mà cùng lúc đó, luật sưgặp song phương náo loạn, vì để Dương Phỉ Nhi bình an vô sự mà phải gọi cho TảHúc một cú điện thoại, bởi Dương Phỉ Nhi ngang ngược chỉ nghe lời Tả Húc màthôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]