Lương Ưu Tuyền cảm giácnhư hắn chính là đang lợi dụng toàn bộ khổ nhục kế, hắn vốn là người như vậy,cái gì cũng không nói, chỉ tựa vào bên người cô như đang gặp phải cảnh khốncùng, lại đem mệt mỏi chuyển đến người mình, sau đó khiến cô không còn muốn bàyra bộ mặt thối hoắc với hắn nữa.
“Chúng ta, chia tay rồi.” Lương Ưu Tuyền xoay đầu qua một bên, khăng khăng giữnguyên tắc không biết tại sao cần phải giữ.
“Ah.” Mộttay Tả Húc khoác lên vai cô, bờ môi vuốt ve vành tai cô.
“…” LươngƯu Tuyền đẩy trán hắn ra, nói: “Muốn em giải thích định nghĩa từ‘chia tay’ cho anh không?”
Tả Húc cười qua loa,thuận tiện vò rối mái tóc cô, không để ý: “Em được ai đồng ý khôi phục lạitrạng thái độc thân hả? Chị hai ơi, em bị hoang tưởng rồi hả?…”
“?!”… Lương Ưu Tuyền trợn mắthá mồm nhìn hắn: “Nghiêmtúc đi! Em không có tâm tình nói đùa với anh!”
Khóe miệng Tả Húc vẫn mỉmcười như trước, lại giúp cô vuốt vuốt vạt áo: “Đừng làm loạn nữa được không? Emcòn chê anh gần đây không đủ bận đấy à?”
Lương Ưu Tuyền đẩy ngóntay hắn ra, nói nghiêm túc: “Em nghĩ kĩ rồi, cảm thấy yêu anh quá mệtmỏi…” Nói xong cô tháo chiếc nhẫn xinhđẹp vẫn yên vị trên ngón vô danh mà Tả Húc đưng xuống, ngập ngừng một chút, rồiquyết đoán nhét vào túi áo vest của Tả Húc.
Tả Húc chậm chạp chớp mắtmấy cái, rồi lấy cái nhẫn từ trong túi áo ra, di di trên ngón tay mình vàivòng. Ban đầu còn không nhìn ra tâm trạng của hắn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458524/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.