Lương Ưu Tuyền ngồi ở bờsông. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào mặt nước. Cô ngồi nhìn những gợn sóng lăntăn, trong mắt dần xuất hiện ánh mắt hiền hòa, điềm tĩnh.
Một chuỗi bước chân dồndập dừng lại sau lưng Lương Ưu Tuyền. Cổ Ngọc một tay chống nạnh, đứng thở hồnghộc. Hắn ngồi xuống cạnh Lương Ưu Tuyền, nhặt một cục đá lên ném xuống hồ, đậpvỡ khung cảnh bình yên ban nãy.
“Khi cục đá chìm xuống nước, bản thân nókhông cách nào điều khiển hướng chìm của bản thân. Tình yêu cũng như vậythôi.Làm gì có ai biết tình yêu sẽ dừng lại ở trạm đỗ nào, chi bằng cứ thả lỏngtâm tình, hưởng thụ quá trình trôi dạt cũng tốt chứ sao.” Cổ Ngọc nói.
Lương Ưu Tuyền cười nhạt.Đạo lý đó ai cũng hiểu, nhưng chuyện cầm được buông được này cô làm không nổi.
“Anh là bác sĩ tâm lý, tôi hỏi anh…” Lương Ưu Tuyền chậm rãi nghiêng đầu, hỏi: “Tôi có phảibị bệnh rồi không?”
Cổ Ngọc nhếch miệng, cườiyếu ớt: “Đốivới tình yêu, tốt nhất không cần quá nghiêm túc, cái “nghiêm túc” tôi nói khôngphải là với tình cảm mà là phải kế hoạch trong tương lai ấy, nếu không thườngsẽ gây áp lực cho bản thân. Mỗi người đều có quan điểm về tình yêu khác nhau,mà thứ cô đang theo đuổi là một tình yêu hoàn mĩ. Trên đời này có bao giờ xuấthiện người hoàn mĩ chứ?”
“Tôi không có! Tôi đâu có đòi hỏi hoànmĩ…” Lương Ưu Tuyền vội vàng phản đối, nhưng chưa nói xongđã hết căng thẳng. Ai, Cổ Ngọc quả không hổ là bác sĩ tâm lý, chỉ liếc qua đãnhìn thấu điều cô vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458523/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.