Sau khi làm xong chuyệnxấu, Tả Húc thản nhiên quay lại. Đối với vẻ mặt nghẹn ngào trân trối không thốtlên lời của Lương Ưu Tuyền vẫn còn mặt dày ra vẻ tốt bụng “Điện thoại anhcó hai sim, có cần anh giúp không?”
“Anh!… Anh tưởng anh để kiểu đầu học sinhđó thì tôi sẽ coi anh như trẻ con không hiểu chuyện à?!”
Lương Ưu Tuyền rống lênmột tiếng, đáng sợ đến mức các trợ lý phải dạt hết về ghế sau. Cảnh giới caonhất của nghề nghe lén chính là mặc kệ tình hình đặc sắc cỡ nào vẫn có thể giảvờ như đang ngủ.
Tả Húc ra dấu im lặng,không quên trao cô một ánh mắt với hàm ý “thật thất vọng”… “Chỉ là cáiđiện thoại thôi mà. Anh sẽ mua cái khác cho em, được chưa? Ban nãy là vô tìnhtrượt tay thôi…”
Lương Ưu Tuyền tuy trừngmắt lườm hắn, tay nắm thành quyền nhưng thật ra với hành vi vô lý của Tả Húclại có cảm giác cam chịu. Cô ngồi xuống, ra vẻ dịu dàng hỏi “Anh này, anhnói xem nếu giết một nam diễn viên trong khu rừng hoang vu này, xẻ thịt hắn,phanh thây hắn, rồi chôn đi thì liệu có bị phát hiện không?”
“…” TảHúc cười gượng hai tiếng “Nếu nam diễn viên đó không phải làngười nổi tiếng thì chắc là được.”
Lương Ưu Tuyền cười lạnhkhông nói, chậm rãi vén ống tay áo lên, để lộ ra một cỗ sát khí của những caonhân ẩn sĩ… Tả Húc trong vô thức mở cửa sổ xe ra, nhưng nhảy ra khỏi cửa xe lúcxe đang chạy là một hành động ngu xuẩn, bởi thế hắn kéo mũ xuống, ra vẻ bìnhtĩnh nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458502/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.