Lương Ưu Tuyền thấy TảHúc sắc mặt u ám thì gượng gạo vuốt vuốt áo“Anh nghỉ ngơi đi, em phải về cục đã.” Nói xong cô lách qua Tả Húc tính chạy, nhưng lại bịhắn giữ cổ tay lại.
Tả Húc lôi cô đến ngồilên ghế sô pha, không nói gì cả. Hắn giật bỏ cà vạt, nghiêng người nằm vật xuốngtựa vào chân cô, nhắm mắt lại, cố rũ hết cảm giác mệt mỏi.
Lương Ưu Tuyền gắng gượngtựa vào ghế sô pha. Cô cúi xuống nhìn Tả Húc. Một cánh tay hắn rủ xuống sànnhà, tay còn lại tùy tiện khoác lên vai. Hắn chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi trướcmột lô một lốc công việc hàng ngày, nhưng hôm nay nhìn hắn đặc biệt mệt.
Không tự chủ được bảnthân, Lương Ưu Tuyền vuốt vuốt tóc hắn, tựa như đang an ủi một con mèo nhỏ bịbỏ hoang. Có lẽ trước đây hắn cũng đã rất nhiều lần ngã vật xuống chiếc ghế sôpha này, chỉ là chưa từng có ai biết điều đó thôi.
“Tức giận?” Tả Húc trở mình, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô.
Lương Ưu Tuyền giật mình “Không có.”
Cô cũng không hiểu nổimình nữa. Vốn dĩ cô có quyền mạnh mẽ chỉ trích thái độ vô trách nhiệm của hắnnhưng cuối cùng lại không làm nổi.
Tả Húc dùng một tay gốiđầu, một tay kéo cổ Lương Ưu Tuyền xuống, làm hai đôi môi chạm vào nhau…
Lương Ưu Tuyền kiên quyếtngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói “Em nghĩ kĩ rồi, vì danh tiết mà kết hôn làkhông lý trí, huống chi hiện tại anh còn là kẻ bị tình nghi, chuyện này… Em sẽcoi như tất cả đều xui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458500/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.