Giữa trưa ngày thứ hai
Lương Ưu Tuyền nghiêngngười, cái đầu áp lên ngực Tả Húc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mìnhđang nằm trong ngực hắn, một cánh tay hắn đặt trên cơ thể cô, ánh mặt trời vừavặn chiếu đến một phần cánh tay hắn, khiến cả cánh tay đã hình thành hai mảngtrắng đen rõ rệt.
Cô nâng một ngón tay lênvuốt ve cái mũi thẳng tắp của hắn, thầm nghĩ… Ba mẹ, con gái ba mẹ cũng sắpphải đi lấy chồng rồi.
Mặc dù có phần ép buộcnhưng ít nhất Lương gia cũng rất vừa lòng với Tả Húc. Cô thấy nếu không được sựchúc phúc của người thân thì mới là thê lương.
Bỗng nhiên điện thoại TảHúc đặt ở đầu giường đổ chuông.
Tả Húc vẫn còn ngái ngủ,giơ tay lên ấn nút nghe.
“Xin hỏi đó có phải Tả tiên sinh không ạ?”
“Là tôi…”
“Chào ngài. Tôi là bác sĩ của tiểu thư Đỗ MaiMai. Hôm nay đáng ra cô ấy phải làm bài kiểm tra sức khỏe như lịch đã xếp,nhưng Đỗ tiểu thư lại mất tích.”
Tả Húc lập tức vụt dậy “Mất tíchbao lâu rồi?”
“Vừa rồi vẫn ở đây, nhưng chỉ một chớp mắtđã chẳng thấy đâu rồi. Gần đây tâm tình Đỗ tiểu thư rất bất ổn, tôi nghĩ saunhiều lần phẫu thuật cô ấy sợ hãi, cho nên trốn đi.”
Tả Húc sắc mặt u ám, nói “Đã làm phiềnbác sĩ rồi, để tôi đi tìm.”Nói xong hắn vộimặc quần áo ra đi. Lúc đến cửa, hắn ngừng chân, ngoái đầu nhìn lại “TiểuTuyền, Đỗ Mai Mai mất tích…”
“Anh đi trước đi. Xong thì gọi cho em.” Lương Ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458490/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.