Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau Lương ƯuTuyền tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên giường Tả Húc, quần áo nguyên vẹn,mà trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại mình cô.

Lương Ưu Tuyền tự rót chomình một chén trà nóng, ngồi trên ghế tựa ngắm phong cảnh, trong lòng đắn đokhông biết có nên chấp nhận lời đề nghị của Tả Húc không.

Nói thật, cô đối với TảHúc tồn tại một loại hảo cảm gần giống như với tri kỉ lâu năm. Dù quen nhauchưa lâu nhưng hắn rất hiểu cô, luôn biết rõ làm thế nào để giải thoát cô khỏiáp lực. Chuyện vốn đơn giản như vậy, nhưng giờ cô lại phải cân nhắc đến một vấnquan trọng khác, quan hệ của họ lại tồn tại người thứ ba.

Cô nhíu mày. Bây giờ côcó thể ung dung tự tại, vui vẻ sảng khoái, nhưng khi về tới thành phố nhất địnhsẽ lại bị cuốn vào một hồi tranh cướp. Nếu vậy tốt nhất là bây giờ cứ thả lỏng,giả vờ ngốc nghếch chơi thêm mấy ngày, sau khi trở về đôi người đôi ngả.

Nghĩ thế, cô cầm thẻ VIPcủa khu tập thể hình lên. Khu du lịch này có đủ trò giải trí lẫn tiện nghi,trước đi lặn cái đã.

Cùng lúc đó

Bên bờ sông đầy nhữngcamera. Tả Húc diễn vai họa sĩ, lúc này đang ngồi dưới một cây đại thụ ra sứcvẽ. Thần thái hắn chuyên chú, lúc lại nhìn ra xa thanh sơn lục thủy giống hệtnhư một họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng cuối cùng vẽ lên giấy lại thành hình mộtcon heo sôi nổi mặc đồng phục cảnh sát.

(Đố mọi người con heo đó là ai =].)

“Tốt! Cảnh tiếp theo.” Ngô đạo diễn hô ngừng, sau đó cười sảng khoái bước đếncạnh Tả Húc “Lát lúc xuống nước mò cá nhớ cẩn thận. Bác không hyvọng nam chính lại bị thương đâu đấy.” Đểngăn diễn viên bị thương, các nhân viên đang phải lội trong dòng nước chảy xiếtnhặt bỏ đá đi.

Tả Húc gật đầu, vén ốngquần lên. Cảnh này chính là cảnh hắn phải trượt chân, sau đó được nữ chính kịpthời cứu lên, cũng chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Anh Tả Húc, chúng ta tập diễn trước nhé?” Nữ chính Vương Hiểu Linh mặc một bộ đồ quê mùa, đầuđội mũ rộng vành. Đừng thấy Vương Hiểu Linh năm nay mới hai mươi tuổi mà xemthường, cô gái này cũng đã có rất nhiều năm trong nghề. Cô với Tả Húc cũngkhông khác nhau lắm, đều là diễn viên từ nhỏ, sự nghiệp diễn xuất thuận buồmxuôi gió, là một ngôi sao đang lên.

Tả Húc gật đầu bước vàotrong nước. Dòng nước chảy xiết đập vào bắp đùi hắn, nhưng Tả Húc ngược lại lạilo Vương Hiểu Linh sẽ té ngã. Vì thế hắn vội dặn “Em dán băng dính lên lòng bànchân đi, nước siết quá.”

Vương Hiểu Linh giậtmình, mím môi cười cười “Mọingười luôn đồn rằng Tả tổng lạnh lùng, em thấy cũng đâu đúng đâu.”

Tả Húc cười lạnh nhạt “Đừng hiểu lầm.Nữ chính bị thương sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim.”

“…” Nụcười Vương Hiểu Linh cứng lại, ngồi bên bờ dán băng dính.

Nhưng mà cảnh cứu ngườitrong nước này quay mấy tiếng vẫn chưa xong. Tả Húc đã có mấy vết tím bầm rồinhưng Vương Hiểu Linh vẫn khiến Ngô đạo diễn không hài lòng.

“Vương Hiểu Linh! Tư thế chạy dưới nướccủa cô khó coi quá! Càng sợ ngã càng dễ ngã. Làm lại!” Ngô đạo diễn cũng cáu rồi.

Lương Ưu Tuyền bơi xongliền đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, rảnh rỗi liền đi xem quay phim, thấy TảHúc vô số lần bò lên từ dưới dòng nước chảy xiết, còn nữ chính cũng liên tụcchân trần chạy vào trong nước, nhưng trên đường chạy liên tục mất thăng bằng.

Lúc này có một trợ lý đếnbên cạnh Lương Ưu Tuyền, càu nhàu “Vương Hiểu Linh không phải đangcố ý đấy chứ? Sao tự nhiên lại thế này được?”

“Hả? Là thế nào cơ?”

“Công ty của Vương Hiểu Linh với Tinh Hỏacủa chúng ta có bất đồng đã lâu, bởi vì tất cả những diễn viênđang lên của họ đều đầu quân cho Tả tổng. Theo lời đồn thì Vương Hiểu Linh vớiông chủ của cô ta đang có ý định… trả thù đấy.” Người trợ lý nháy mắt ra hiệu.

“…” LươngƯu Tuyền chỉ có một loại cảm giác, giới văn nghệ sĩ quả nhiên là loạn thật đấy.

Nửa tiếng sau, cảnh rốtcuộc cũng đã quay xong, toàn thể nhân viên đều lén thở phào nhẹ nhõm.

Tả Húc vẻ mặt mệt mỏi,lắc lắc cái đầu đã rối bời, quay lên trên bờ ngồi xuống. Người trợ lý cũngtranh thủ giúp hắn xử lý mấy vết trầy ở chân tay. Lương Ưu Tuyền thấy Tả Húcmệt mỏi, cả người đều bị thương liền ngồi xổm một bên khinh bỉ Vương Hiểu Linh.

Tả Húc tình cờ bắt đượcánh mắt tràn ngập địch ý của cô, nhẹ giọng cười“Thay vì ngồi đó trừngngười thà em đến mát xa cho anh còn hơn.”

“Để anh được lợi à? Em đi câu cá.” Lương Ưu Tuyền cầm cần câu lên xoay người bỏ đi.

Cô đi ngang qua một rừngcây nhỏ, vô tình nghe được có người xì xào bàn tán trong bụi cây, nội dung đạiloại là cưa một cái thang nào đó.

Lương Ưu Tuyền lén lútđến sau thân cây, phát hiện mưu đồ của hai người. Một người là một nhân viên,còn người còn lại là một người đàn ông tay cầm camera, xem quần áo có vẻ như làmột người phóng viên.

Lương Ưu Tuyền tức giận,lặng lẽ quay lại chỗ quay phim, leo lên cây, ngổi xổm trên cành cầm ống nhòmgiám sát cái tên có ý định cưa thang.

Một lúc sau

Bắt đầu quay cảnh thứ ba,cảnh nữ chính leo lên cây hái quả dại. Mà dĩ nhiên trong cảnh này thì phải cóthang mới thực hiện được.

Lương Ưu Tuyền nhìn thấymột nhân viên đem đến một chiếc thang gấp đến dựng trước gốc cây. Như thế cóthể kết luận người sẽ bị hại căn bản không phải Tả Húc mà là Vương Hiểu Linh.

Lương Ưu Tuyền có chỗkhông thông. Ở độ cao đó dù có ngã cũng không đến mức bị thương, như thế chẳnglẽ mục đích của họ chỉ là chụp ảnh Vương Hiểu Linh bị té ngã thôi sao?

Nhưng mà ngay khi tiếng“Uỵch” vang lên, người đại diện của Vương Hiểu Linh đã lao ra kêu gào, cố tìnhnói Tinh Hỏa gây chuyện, bởi vì toàn bộ đạo cụ trong phim đều do Tinh Hỏa chuẩnbị.

Lương Ưu Tuyền chưa kịpnghĩ nhiều thì đã thấy ánh đèn flash lập lòe trong rừng. Cô nhảy xuống đất,chạy đến chỗ tên phóng viên kia. Việc của cảnh sát chính là phá tan những âmmưu tội ác mà.

Tên phóng viên kia kinhngạc nhìn thấy có người bước đến. Hắn vội thu camera lại tính bỏ chạy, nhưngLương Ưu Tuyền đã ném ra một cành cây, đập trúng vào lưng hắn.

Lương Ưu Tuyền xông lênmấy bước, một tay kiềm chế hành động tên phóng viên, tay còn lại cướp lấycamera, thẩm vấn “Anhđang lén lén lút lút cái gì?”

“Cô trả máy ảnh cho tôi trước đã!” Tênphóng viên vừa giẫy dụa vừa hét lên nho nhỏ.

Lương Ưu Tuyền không rảnhđể ý hắn, đè hắn xuống đất, lôi từ trong túi hắn ra một chiếc ví. Cô tìm CMNDvà danh thiếp của người này, nhưng lúc nhìn tên không khỏi cả kinh. Người nàyvốn không phải phóng viên, mà là người của công ty Vương Hiểu Linh.

Hiện tại mọi thứ đều đãminh bạch, hóa ra là một vụ hãm hại người. Bởi thế, đầu tiên cô trói người nàylên gốc cây, sau đó quay lại chỗ quay phim giao camera cho Tả Húc, lại kể hếtmọi chuyện cho hắn.

Sau khi nghe xong Tả Húccười, vuốt má Lương Ưu Tuyền “Em quả nhiên là phúc tinh của anh.”

Lương Ưu Tuyền chăm chúnhìn vẻ mặt Tả Húc, nhướn mày “Sao có vẻ anh không coi chuyện này nghiêmtrọng thế hả?”

Tả Húc dẫn cô đi, vừa đivừa nói“Để anh nói tạp chí sẽ viết thế nào: Tả Húc ghi hận trong lòng, sai nhân viêncưa thang làm Vương Hiểu Linh té ngã.”

“Là thế nào?”

“Tin tức trong giới vốn loan truyền rấtnhanh. Mà anh không những là nam chính còn là Tả tổng của Tinh Hỏa. Tin namchính và nữ chính không hợp nhau có thể làm tăng số người xem của bộ phim, cũnglà cách để lăng xê.” Tả Húc nhún vai “Đối với công ty cũngchẳng thể có chuyện gì, họ chỉ muốn hạ uy tín của anh thôi. Thứ nhất là sợ anhbạc đãi ngôi sao của họ; thứ hai để ngăn anh thọc gậy bánh xe. Nói chung có lẽVương Hiểu Linh cũng không rõ chuyện này, đều do quản lý cô ta bày ra thôi.”

“…” LươngƯu Tuyền cọ cọ mũi “Sao em thấy giới nghệ sĩ so với giới tộiphạm còn đen hơn ah.”

“Cái vòng tròn luẩn quẩn này đều là hìnhthức kinh doanh trong bóng tối thôi. Có thể nâng một người lên tận trời caocũng có thể đạp người đó xuống tận địa ngục. Chỉ cần mất giá trị lợi dụng sẽlập tức bị knock out ngay.” Nói xong Tả Húcđưa camera cho người trợ lý. Lúc người trợ lý xem xong ảnh cũng sẽ tự tìm đốiphương thương lượng, loại việc nhỏ như thế này vốn không cần hắn tự xử lý.

Lương Ưu Tuyền nghiêngđầu nhìn hắn, giơ tay lên sờ sờ cái trán của Tả Húc “Em cứ cho rằnganh chỉ dựa vào một chút tài lanh mà thành công, không ngờ mỗi ngày cũng phảimất rất nhiều tế bào não đấy.”

Tả Húc nhíu mày “Cũng không hẳnthế. Nhưng bởi thế nên giờ anh đang rất cần một người con gái có thể giải tỏaáp lực giúp mình đấy.”

“…” LươngƯu Tuyền mất tự nhiên mím môi. Một người đàn ông phải chịu bao nhiêu áp lực côkhông thể biết, nhưng cô tin Tả Húc không giống bộ mặt tươi vui của hắn. Có lẽhắn cũng như cô, rất cô đơn, nhưng lại không muốn chịu gánh nặng sau khi đượcbổ khuyết sự cô đơn đó.

Nghĩ vậy, cô lôi mười tờtiền từ trong ví ra đặt vào tay Tả Húc “Đêm nay em bao anh.”

“…” TảHúc nhìn mười tệ, liếc cô, đại khái đã hiểu ý cô. Hắn bất đắc dĩ cười, thuậntay nhét mười tệ vào túi quần, trêu chọc “Khó được Lương cảnhsát hào phóng như vậy, tại hạ nào dám không theo.”

Lương Ưu Tuyền trừng hắnmột cái “Emchờ anh ăn cơm xong.”

Nói xong cô quay người bỏđi, cũng chưa được ba bước đã nhận được tin nhắn của Tả Húc: Không biết quayđến bao giờ nữa, hẹn gặp trên giường.

“…” LươngƯu Tuyền vội xóa tin nhắn. Cô xác định mình đã tiến một bước dài trên con đườnglàm nữ lưu manh, rõ ràng đã trắng trợn mua một đêm cùng “ngưu lang” rồi.

※※※

Ánh trăng bao phủ mặtđất, Lương Ưu Tuyền cũng không có cố ý đợi Tả Húc, mệt quá ngủ thiếp đi, ngủđược một giấc vẫn đang nằm một mình trên giường.

Cho đến khi từ phòng tắmcó tiếng nước chảy ào ào thì đã sắp rạng đông rồi.

Lương Ưu Tuyền dụi mắtngồi dậy. Tả Húc nhanh chóng bước ra từ phòng tắm thay đồ, tựa như còn phải rangoài.

“Anh ngủ chưa?…” Lương Ưu Tuyền mơ mơ màng màng hỏi.

“Chưa có. Cảnh tiếp theo vừa vặn là cảnhlúc sáng sớm.” Tả Húc xoa thái dương, đáy mắt hiện ra màu xanh.

Lương Ưu Tuyền đi xuốnggiường, ra khỏi phòng ngủ tính pha cho hắn một ly cà phê, lại phát hiện mấyngười trợ lý đang nằm lộn xộn trên sàn nhà ngủ, ngáy, xem ra đã mệt đến ngấtngư rồi.

Cô sợ đánh thức bọn họ,rón ra rón rén đi vào bếp, một lúc sau quay lại dúi vào tay Tả Húc một tách càphê nóng hổi.

Tả Húc sợ nếu mình ngồixuống sẽ ngủ mất cho nên chỉ có thể tựa vào bên tường nghỉ ngơi. Hắn nhận lấytách cà phê, vuốt vuốt mấy sợi tóc của cô.

Lương Ưu Tuyền đau lòngnhìn hắn cực khổ. Cô ngồi xổm cạnh hắn, giúp hắn xoa bóp bắp chân, nói “Xong phim nàycũng đừng nhận thêm nữa. Thế này không phải là muốn lấy mạng người sao?”

Tả Húc đắc ý nhếch môi “Lương ƯuTuyền, em có phát hiện thái độ của em với anh thay đổi rồi không?”

“Có sao? Làm gì có chứ…” Lương Ưu Tuyền thu hai tay lại, nhét vào túi áo ngủ,đi đến cửa sổ, lại ngồi xuống giường.

Tả Húc cũng không truyvấn tiếp, cười nhấp một ngụm cà phê, kéo tay cô đi ra ban công, hai tay ôm lấycô, tựa cằm vào vai cô, giống như đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi này.

Ánh nắng hồng chiếu đếnngười Lương Ưu Tuyền. Cô cố hết sức giữ eo thằng, chống đỡ thân thể mệt mỏi củahắn. Nếu hắn cứ như vậy tiến vào mộng đẹp, cô cũng không nỡ đánh thức hắn.

Không phải chỉ cô thayđổi, Tả Húc cũng thay đổi. Cô càng muốn thoát khỏi thứ tình cảm rằng buộc nàythì lại càng đâm vào sâu hơn.

===============================================

Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình:

Nhìn thấy ba chữ “Gặptrên giường” có phải mọi người đều nghĩ đến chuyện không thuần khiết không hả?Đúng là BT mà, phải kiên nhẫn chứ, ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.