Sau khi trở thành thị thiếp của Dật Dương(hắn nói đây là thân phận mới của ta, cho nên ở trước mặt người khác phải gọihắn là Dật Dương) ta dọn đến sống ở biệt viện này. Ta có sân riêng, có tượng gỗmới tinh, hơn nữa cũng không cần dùng đồng tiền xuất thủ nữa mà đổi thành đôi“chỉ đao” màu bạc. Đây là loại vũ khí ta đã từng tha thiết mơ ước, vừa gọn nhẹvừa dễ dàng che giấu.“Thanh phu nhân, thiếu gia cho gọi. Đi theota”, nha hoàn Diệp Nhi đến đúng lúc ta định luyện tập, giọng nói của nàng khinhthường rõ ràng.
“Được rồi”. Ta thu chỉ đao, nhanh chóngđuổi theo bước chân của Diệp Nhi. Không thể trách nàng ta, thê thiếp bị thấtsủng đôi khi còn không bằng a đầu chuyên hầu hạ bên người chủ nhân a! Ta đếnnơi này đã hơn một tháng, thiếu gia cũng không đến tìm ta thêm lần nào.
Đi theo Diệp Nhi đến bên ngoài thư phòngthiếu gia, nàng bĩu môi bảo ta tự mình đi vào. Ta khom người cúi chào một cái,xem như cảm ơn nàng đã dẫn đường, tất cả đều vì tương lai sau này nên ta khôngmuốn đắc tội với ai. Một năm sau đó… như thế nào vẫn còn chưa biết được.
Bước vào thư phòng, gặp thiếu gia đang ngồiđằng kia không biết đang suy nghĩ cái gì, ta nhìn quanh bốn phía xác định khôngcó người mới mở miệng lấy thân phận nô tỳ thỉnh an, “Thiếu gia, ngài tìm nô tỳcó việc gì phân phó?”. Thời điểm không có người thì không cần giả vờ nữa, cứlấy quan hệ chủ tớ mà đối xử.
Thiếu gia nhìn ta nửa ngày mới nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.