Tháng ngày sống trong phủ cũng không tệ. Tabị bán mình chung thân, không thể chạy trốn, một khi chạy trốn mà bị tóm lạichắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Thiếu gia rõ ràng là đang thử ta, thưởngcho ta một cây trâm đáng giá như vậy lại không cho nói với người khác. Nhưngvạn nhất tương lại hắn xảy ra cơ sự gì, ta khẳng định cũng sẽ bị liên lụy nha!Hắn bởi vì không muốn người phát hiện nên sẽ chối bay chối biến, khi đó ta bịgán tội trộm cắp trâm vàng, không ai dám đắc tội với thiếu gia mà ra mặt làmchứng rằng ta oan khuất. Phạm nhân trộm cắp, hoặc là bị đưa lên quan phủ, hoặclà bị đánh chết. Phải có biện pháp gì chứ? Làm sao để có thể phạm lỗi vừa đủ đểbán đi nhưng lại không bị đánh chết? Ta có thể phá hư cái này cái nọ, nếu vậythì nhiều nhất là bị đánh một chút chứ không bị bán đi, mục đích cũng không đạtđược. Ta đi đi lại lại trong phòng, mãi vẫn không nghĩ ra được biện pháp tốt.Quên đi, thêm một thời gian nữa biết đâu sẽ tìm được phương pháp. Cũng may làthiếu gia chỉ muốn quan sát ta nên phỏng chừng sẽ không phiền hà gì đến tatrong thời gian tới. Nếu may mắn, nói không chừng hắn sẽ quên mất ta.
“Bên ngoài, tiến vào”, chính vào thời điểmta đang quét rác, thanh âm của thiếu gia từ trong phòng truyền đến, còn cótiếng khóc thút thít.
“Thiếu gia”, ta đứng một bên chờ đợi, xemnhư không nhìn thấy cảnh xuân quang tươi đẹp trên giường, hai người không mặcquần áo gì cũng không có gì hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390433/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.