Đây chính là giai điệu đau thương, nhưngloại đau thương này khi truyền vào tai ta lại trở nên buồn cười. Ta ngồi trongkiệu nhịn không được mà cười thành tiếng, càng lúc càng cười lớn tiếng, càngcười càng kịch liệt, cuối cùng ngay cả lồng ngực cũng bắt đầu co rút lại, cườira nước mắt. Nguyên lai cười so với khóc còn khó chịu hơn nhiều. Tiếng ồn àonáo nhiệt ngoài kiệu chứng tỏ ta đã rời nơi ấy khá xa. Chỉ là, ta đã cười lâunhư vậy nhưng tại sao lại không cảm thấy vui sướng? Trong lòng càng nặng nềhoảng hốt hơn. Chuỗi trân châu trong tay ta quả nhiên vô giá, nhưng tại saokhông vực ta dậy được? Nếu như có khả năng, ta thật sự muốn nhận lấy hộp hươngliệu kia. Có thể sao? Ha ha ha, không thể, nó vốn dĩ không thuộc về ta.
Cỗ kiệu bỗng ngừng lại, từ bên ngoài truyềnđến tiếng nhỏ giọng của thái giám, “Nữ quan, Hỉ Nhi cô nương của phủ Vũ Vươngcầu kiến”
Là Tiểu Hỉ. Trong đầu ta hiện ra một khuônmặt vui vẻ cùng tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc. Một cô nương thiện lươnghòa ái, nàng cố ý đến nhìn ta sao? Ta nhớ lại buổi chiều thoải mái kia, tâmtình trở nên tốt hơn. Kỳ thật lúc đến thăm Vũ vương phủ ta đã muốn gặp nàngnhưng lại sợ mang đến phiền toái mới cho nàng. Lúc này nàng đã tự tìm đến đây.Ta nhanh chóng đem trân châu tùy tiện khoác nơi cổ tay rồi vội vàng lên tiếng, “Kiệuphu, mau mời nàng đến nói chuyện với ta”, miệng nói nhưng tay ta đã không khốngchế được mà vén rèm kiệu lên, trên mặt không giấu được ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390377/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.