Lôi Hổ mang theo tiếng gió lao ra cửaphòng, sau khi hắn rời đi rất lâu, ta vẫn nhắm mắt duy trì tư thế ngồi yên trênghế. Bóng tối luôn có tác dụng trấn an, tựa như ta không nhìn thấy ai và cũngkhông ai nhìn thấy ta, như vậy, ta có thể an toàn. Không phải sao?
Tùng Tùng Bong. (Thùng Thùng Đông)
Ba tiếng trống canh đập vào lòng người, mộtloại cảm giác không nói nên lời đột ngột bủa vây khắp nơi. Hiện tại, Lôi Hổ hẳnđã động thủ. Ta biết hắn trăm ngàn lần không muốn, nhưng không muốn thì đã sao?Có thể toại nguyện tất cả, đây chỉ là lời nói dối tốt lành mà thôi. Để hắn xácđịnh ta tàn nhẫn lãnh khốc cũng tốt, đối với hắn mà nói, điều này có thể khiếnnhững ngày sau của hắn trôi qua dễ dàng một chút. Lôi Hổ, chúng ta cũng khôngduyên không nợ.
Khi mắt không còn nhìn thấy thì cảm giác sẽtrở nên linh mẫn, lúc này ta chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ bênngoài tiến vào. Không có tiếng mở cửa? Đúng nha, cánh cửa kia vẫn chưa đượcđóng lại, dường như lực đạo quá mạnh đã làm nó văng ra, khó trách ta lại cảmthấy lạnh.
“Của ngươi đây, Thanh Nguyệt nữ quan”
Thanh âm truyền đến mang theo sự phẫn nộ rõràng của người nọ. Bốn chữ “Thanh Nguyệt nữ quan” vang lên thật nặng nề, tựanhư hơi thở phun ra từ trong xoang mũi. Hèn mọn, khinh thường, chán ghét, đốiđịch, bốn chữ thật rành mạch.
Trong lòng nhói đau. Tại sao lại đau? Đâychẳng phải là kết quả mà ta muốn sao? Sớm hay muộn cũng sẽ trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390372/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.