Hận, hận ai? Oán, oán ai? Nhìn lại Tê Hàbiệt viện, ta thật sự không rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào. Vô số ýniệm trong đầu ầm ầm kéo đến. Cảm xúc gì cũng có, nhưng nhiều nhất trong đóchính là hâm mộ, từ hâm mộ trở thành ganh tị, từ ganh tị lại chuyển hóa thànhphẫn nộ. Thứ Nhu Phi kia có được ta chưa từng có qua, hoặc nói, nàng có đượcthứ mà ta nghĩ là nó cơ hồ không tồn tại.
Trên đường trở về Cần Chính Điện, Lôi Hổvẫn một mực muốn làm ta vui vẻ. Hắn lắp bắp kể chuyện cười, tán gẫu chuyện đôngchuyện tây không có chút nào thú vị, thậm chí còn có ý đồ thuyết phục ta nuôidưỡng vẹt. Phương pháp của hắn tuy ngốc một chút nhưng phần tâm ý ta lĩnh nhận.Mấy ngày nay ta đã biết hắn thô vụng nên căn bản không đặt nhiều hy vọng ở hắn.Vô luận thế nào, chỉ cần hắn còn sống là được, sống đúng nghĩa, sống trực tiếp.Người nào nhìn thấy hắn tức là chân chính “nhìn thấy” hắn, mà ta thì không đượcnhư vậy. Vì sống sót, ta vĩnh viễn chỉ có thể mang mặt nạ che giấu con ngườithật của chính mình. Không, chính xác phải nói là ta không biết đâu mới chínhlà con người thật của mình, giống như chính bản thân mình đang lảng tránh phíasau một thứ gì đó không rõ. Mọi người chỉ nhìn hình ảnh bên ngoài, lại khôngbiết phía sau vẫn còn một “ta”.
Sau khi Hoàng Đế nghe báo lại những chuyệnđã trải qua ngày hôm nay liền ra lệnh mọi người (trong đó bao gồm cả Lôi Hổ)lui ra ngoài. Trong đại điện trống trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390379/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.