“Chậm đã!”, ngay tại thời điểm dù ta cóphải bại lộ chính mình cũng muốn lên tiếng thì Tam Thiếu đã ra tay trước ngăncản vị thái giám truyền chỉ. Cho đến bây giờ ta chưa từng nhận ra thanh âm củahắn lại dễ nghe đến như vậy. Ta thầm nghĩ vừa rồi nguy thật. Thở dài một hơi,ta chờ hắn phát huy.
“Tề Nhi, chuyện gì vậy? Ngươi có chuyện gìmuốn nói sao?”, Hoàng Hậu sủng ái Tề Vương, hay nói nàng phải mượn sức hắn.Cũng khó trách, bản thân nàng không có nhi tử, tuy rằng vẫn còn một ca ca làThừa Tướng nhưng “vua nào triều thần nấy”, người cuối cùng có thể lên làm HoàngĐế, người có thể bảo trụ địa vị tôn vinh cùng gia tộc lâu bền của nàng cũng chỉcó Hoàng Tử. Mà Tề Vương là quyến thuộc gần với nhà mẹ đẻ của nàng nhất, hơnnữa, nàng quả thật nhìn trúng Phong Thừa Tướng cùng cháu ngoại của chính mình.Vậy nên, Hoàng Hậu rõ ràng sủng ái Tam Thiếu hơn nhiều so với những người khác.
“Mẫu hậu”, Tam Thiếu mỉm cười. Nụ cười kiatràn ngập cảm giác ỷ lại như một đứa trẻ đối với mẫu thân. Loại tình cảm tinhthuần ôn nhu này lướt qua khuôn mặt hắn thật hoàn mỹ không hề sứt mẻ, “Nhi thầncảm thấy việc này vẫn nên giao cho Thanh Nguyệt nữ quan xử lý có vẻ thỏa đánghơn”
“A? Tại sao?”, Hoàng Hậu cau mày, khôngnghĩ Tam Thiếu sẽ nói ra những lời như vậy nên nàng có chút mất hứng. Nàng vẫnhy vọng có thể tự tay giết chết Nhu Phi đã nhìn không vừa mắt từ lâu. Nhưngxuất phát từ sự tín nhiệm đối với Tam Thiếu, nàng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390367/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.